“Được, có ngươi sắp xếp là được, ta là người ngoài nghề, có ngươi quen thuộc dẫn đường cũng rất yên tâm.”
“Được được được, vậy thì quá tốt, ta chỉ lo lắng ngươi không nghe lời khuyên, nơi này không thể so với chỗ khác, chúng ta đi ra ngoài cũng chỉ mong bình an, ngươi nói có đúng không.”
Cổ Cách Lặc nói chuyện không hề kiêng dè, nhưng sự chân thành lộ ra trong lời nói luôn khiến người ta tiếp nhận.
Lúc nói chuyện, chỉ thấy một đoàn người đã đi tới chân núi, nơi này là một đống đá rối loạn lộn xộn, nhưng cũng là một doanh địa khá tốt.
“A!”
Lúc này vẻ mặt La Thanh thay đổi, ánh mắt trợn to nhìn tảng đá xanh dưới sườn núi, vẻ mặt vốn đã tái nhợt lập tức trở nên cứng đờ.
Chỉ thấy trên tảng đá có một số xương cốt rải rác, nhìn quần áo trên người xác chết hình như là người leo núi, bên cạnh còn có túi du lịch.
Thấy dáng vẻ hoang mang lo sợ của La Thanh, trên khuôn mặt hai tên dẫn đường khác sau lưng Cổ Cách Lặc xuất hiện nụ cười lạnh đầy khinh thường.
Trong mắt bọn họ, hai người này chắc chắn là mấy tên ngu xuẩn ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì làm, chạy đến nơi đây tìm kích thích.
Mới thấy một xác chết đã sợ như vậy, chờ đến đêm mới là lúc hai người bọn họ khóc.
“Đừng sợ, chỉ là một xác chết, tuy phong cảnh nơi này rất đẹp nhưng thỉnh thoảng sẽ có người ngã xuống từ nơi này.”
Cổ Cách Lặc mở miệng an ủi.
“Đúng vậy, chết ở nơi này cũng coi như thiên táng, đây là loại tang lễ có quy cách cao nhất, người bình thường còn không được hưởng thụ.”
Lãng Mục sau lưng nửa đùa nửa thật nói.
Nhưng vừa nói xong, lại nghe Tống Hằng đứng bên cạnh nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, nơi này tốt biết bao nhiêu, giết người ném xuống dưới, hắc hắc, cảnh sát cũng đừng mong tìm ra chứng cứ.”
Nói xong câu này, vẻ mặt Lãng Mục trở nên ngơ ngác, đôi mắt vô thức nhìn về phía Cổ Cách Lặc.
Chỉ thấy lông mày Cổ Cách Lặc hơi trầm xuống nhưng chẳng mấy chốc lông mày đã giãn ra, xua tay nói: “Đại lão bản thật biết nói đùa, nhưng chúng ta vẫn không nên đứng đây nói đùa như thế!”
“Ha ha, ta chỉ thích nói đùa.” Tống Hằng gãi đầu.
Cổ Cách Lặc nhìn sắc trời một chút, để Cách Tang và Lãng Mục phụ trách dựng lều vải, tất nhiên La Thanh và Tống Hằng phụ trách nấu cơm.
Nhìn Tống Hằng và La Thanh nấu cơm bên cạnh, Lãng Mục đi đến bên cạnh Cổ Cách Lặc, khẽ nói: “Đại ca, có muốn bây giờ…”
Lãng Mục nói xong dùng ngón trỏ trái xẹt ngang qua ngón vô danh.
Cổ Cách Lặc thấy thế quay đầu nhìn Tống Hằng và La Thanh, lắc đầu: “Ngày mai đi, đi sâu thêm chút nữa.”
Lãng Mục gật đầu, bắt đầu tập trung dựng lều vải.
Sắc trời càng ngày càng tối, sau khi trời tối toàn bộ Côn Luân sẽ biến thành một vùng tăm tối, không có ngôi sao đầy trời như trong tưởng tượng, cũng không có mặt trăng to lớn như trong phim hoạt hình, chỉ có gió núi như là lưỡi đao.
Nằm trong lều vải, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng tảng đá va đập cộc cộc cộc ở bên ngoài.
Cũng may phía sau bọn họ là một tảng đá lớn ngăn cách gió núi, nếu không tối nay sẽ rất gian nan.
“Hít… Phù!”
Cách Tang thò đầu ra từ trong lều vải, đặt hai tay ở cạnh miệng, thở ra một hơi để ủ ấm đôi tay của mình, quay đầu nói với Lãng Mục: “Ta đi tiểu chút.”
“Nhanh lên đi, gió sắp đến.”
Lãng Mục không nhịn được thúc giục, nói xong cũng quấn chặt lấy túi ngủ.
Qua khoảng năm sáu phút, Lãng Mục mơ hồ cảm thấy có người đi tới lều vải, gió lạnh thổi vào theo khe hở, hắn ta không nhịn được mắng: “Ngươi còn không về, ta sẽ tưởng ngươi ngã chết ở dưới sườn đồi, nhanh kéo lều vải lại.”
Lãng Mục nói xong, lều vải lại bị kéo lên, không biết lại có mùi máu tươi bay tới từ chỗ nào.
Mùi máu tươi nhàn nhạt khiến Lãng Mục trở nên cảnh giác, mở to mắt ra nhìn, chỉ thấy một bóng dáng đứng ở trước mặt mình.
Tuy vì vấn đề ánh sáng không thể thấy rõ là ai, nhưng Lãng Mục có thể chắc chắn hắn ta không phải Cách Tang.
“Ai!”
Trong lúc hoảng sợ, Lãng Mục đưa tay bắt lấy súng kíp trong túi ngủ, nhưng một con dao găm bén nhọn lại có tốc độ nhanh hơn hắn ta gấp mười lần, sau khi tạo ra một cái bóng như tia chớp ở trong không khí, đã một đao đâm vào cổ họng Lãng Mục.
Máu tươi nóng hổi theo da chảy vào trong túi ngủ, Lãng Mục há miệng muốn kêu lại phát hiện mình căn bản không kêu ra được.
“Không phải ngươi nói chết ở nơi này cũng là một sự đãi ngộ tốt sao, vậy ngươi đi chết đi!”
Bóng đen dần rõ ràng dưới ánh đèn, sau khi thấy người tới lại là Tống Hằng, Lãng Mục không nhịn được trợn tròn mắt, bàn tay cực lực giãy giụa muốn nắm lấy súng kíp.
Nhưng lúc này trong đôi mắt Tống Hằng tràn ra một tia sáng lạnh, giơ con dao găm trên tay lên đâm một đao vào tim Lãng Mục.
Sau khi nhìn thân thể Lãng Mục run rẩy ở trong túi ngủ mấy lần, cuối cùng không còn sự sống, Tống Hằng nhíu mày cầm lấy súng kíp ở trong túi ngủ, ánh mắt nhìn về phía lều vải của Cổ Cách Lặc ở bên ngoài, cất bước đi tới.
“Be be!”
Trong chuồng dê, Vương Ma Tử khó chịu nhét cỏ khô vào rãnh ăn, quay đầu nhìn Triệu Khách nằm trên đá mài phơi nắng, khóe miệng giật giật, tức giận nói: “Đây là có tiền mà ngươi nói??”
“Vậy cũng trách ta?”