Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1655 - Chương 1655 - Sát Trù Lệnh!

Chương 1655 - Sát trù lệnh!
Chương 1655 - Sát trù lệnh!

Triệu Khách nằm trên đá mài, chỉ thấy một đôi Nhiếp nguyên thủ theo suy nghĩ của Triệu Khách ép đậu nành trong túi thành bụi phấn, vung tay lên, đậu nành bị mài thành phấn rơi vào bao gai không lọt ra chút nào.

Công việc này chỉ là một bữa sáng với Triệu Khách, đơn giản như hạ bút thành văn.

So sánh ra, Vương Ma Tử cần phải làm một ít việc vặt như dọn dẹp chuồng dê và cho dê ăn cỏ, tuy không tốn sức nhưng lại rất rườm rà.

Điều này khiến Vương Ma Tử không ngừng hâm mộ Nhiếp nguyên thủ, nhưng trong lòng cũng thấy tức giận, cái tên Triệu Khách này nói có tiền cứ việc thoải mái, khiến hắn ta quá vui mừng lại gọi sáu cân thịt dê.

Kết quả đến khi tính tiền, chỉ thấy tên Triệu Khách này lại lấy ra một thỏi bạc vụn từ trong Không gian giới chỉ.

Lần này hay lắm, hai người đều bị nhốt ở chỗ này, cần khuân vác hai ngày để trả tiền.

“Nếu không chúng ta đi sớm một chút, chỉ dựa vào mấy tên tiểu nhị này, lão tử có thể đánh bọn họ ỉa ra quần.”

Vương Ma Tử nói sang chuyện khác, dự định chuồn đi.

Nhưng Triệu Khách lại thoải mái hơn hắn ta nhiều, hắn gà gật ngủ, dáng vẻ mệt mỏi mất sức như vẫn chưa tỉnh ngủ.

“Ngươi đừng vội, không phải ở đây bao ăn bao ở sao.”

Vương Ma Tử thật sự không ngờ trong lòng Triệu Khách có tính toán này, nghe nói như thế lại ném xẻng sắt trên tay đi: “Này! Ta thật sự là hoàng thượng không vội thái giám gấp, nói cứ như ngươi không hề gấp gáp vậy!!”

Triệu Khách liếc mắt nhìn Vương Ma Tử gãi đầu, lời nói này của Vương Ma Tử đã chọc đúng điểm mấu chốt trong lòng Triệu Khách.

Hắn không vội?

Không!

Hắn vội vàng hơn bất kỳ ai!

Bây giờ hắn biến mất không có lý do, tuy lão gia tử không phải loại người nghi ngờ vô căn cứ nhưng Triệu Khách lo lắng hắn ta sẽ không chờ.

Dù sao hắn tin lão gia tử biết thời gian của mình không còn nhiều nữa.

Càng là lúc này, Triệu Khách càng lo lắng lão gia tử không giữ được bình tĩnh, chẳng may làm ra hành động quá khích gì, chỉ dựa vào Đại sư huynh đầu gỗ và La Thanh chỉ biết làm càn làm bậy này, Triệu Khách thật sự lo lắng hai người không chống đỡ được, đừng gây ra rắc rối gì thì hơn.

So sánh ra, hắn không hề lo lắng đến vấn đề an toàn của bọn họ.

Chưa nói đến trị an ở Tây Tạng khá tốt, những bóng ma trên quốc lộ đã sớm bị truy bắt diệt trừ, dù có người muốn động đến bọn họ cũng là đầu óc có bệnh.

Ngoại trừ tiểu tử La Thanh này vẫn khá non nớt, tốt nhất đừng có rơi vào tay Đại sư huynh Tống Hằng.

Triệu Khách hiểu rất rõ, lúc Đại sư huynh nhà mình thật sự trở nên tàn nhẫn, chưa chắc đã kém hắn là bao.

Nhưng càng là lúc vội vàng muốn quay về, Triệu Khách nhất định phải khiến bản thân bình tĩnh lại.

Lúc trong lòng gấp gáp vì một chuyện nào đó, thường sẽ bỏ qua những việc tầm thường nhất, thậm chí trong đầu đã nghĩ kỹ càng nhưng lúc thực hiện vẫn sẽ quên trước quên sau.

Việc thế này rất phổ biến, ví dụ có học sinh nào đó đi thi đại học, rõ ràng đến trường thi từ rất sớm, kết quả phát hiện quên mất chứng nhận đi thi.

Người nào đó rời giường phát hiện đã sắp muộn giờ làm, vội vã chạy đi lại phát hiện quên mất bản kế hoạch.

Những việc này khiến người nghe cảm thấy buồn cười nhưng đang xảy ra mỗi ngày ở trong hiện thực, thậm chí cũng từng xuất hiện ở trên người ngươi.

Vì đầu óc con người rất lớn nhưng lòng dạ lại nhỏ, quá tập trung vào một việc sẽ bỏ qua rất nhiều thứ.

Những thứ bị ngươi bỏ sót đủ khiến ngươi thất bại trong gang tấc.

Triệu Khách chậm rãi mở mắt ra, lấy tẩu thuốc bạch ngọc mà kẻ nghiện thuốc để lại cho mình từ trong Không gian giới chỉ, ngón tay nhẹ xoa thuốc lá sợi, bóp thuốc lá sợi thành một cục trên nhiều dưới ít, chậm rãi nhét vào ống thuốc.

“Ngươi nói xem, người đã chết sẽ biến thành cái gì?”

Triệu Khách hỏi loại vấn đề chưa từng có từ trước đến nay khiến Vương Ma Tử tỏ ra khó hiểu, gãi đầu: “Quỷ đó, còn phải hỏi?”

Triệu Khách gật đầu, lấy ra quyển “Định luận nắp hòm” kia, đưa cho Vương Ma Tử.

“Đúng vậy, người đã chết đều biến thành quỷ, nhưng người đột tử thường có oán khí rất lớn không thể đầu thai, hoặc tiến vào Uổng Tử thành, hoặc biến thành lệ quỷ, hoặc tệ hơn chút sẽ biến thành du hồn dã quỷ, không chịu xuống Địa phủ đầu thai!”

Vương Ma Tử nghe vậy ngơ ngác nhìn Triệu Khách, không hiểu sao Triệu Khách lại lải nhải những thứ đồ chơi này làm gì?

Chẳng lẽ những kiến thức thông thường này còn cần hắn dạy cho hắn ta?

Lật “Định luận nắp hòm” xem từng tờ một, khi nhìn đến đoạn tự thuật của Lâu lão đầu ở phía cuối, Vương Ma Tử mơ hồ hiểu ra điều gì đó, nhưng chỉ là một điều đại khái mơ hồ chứ không thật sự hiểu rõ chỗ nào không thích hợp.

“Ý của ngươi là???”

Triệu Khách lấy ra đá lửa thổi một hơi châm lửa ở trên đá lửa, từ từ nướng vòng quanh ống thuốc, cho đến khi thuốc lá sợi trong ống thuốc biến thành than mới đặt bên miệng hút một hơi thật sâu.

“Phù!”

Theo một sợi khói xanh tuôn ra từ trong xoang mũi của Triệu Khách, ánh mắt Triệu Khách trở nên thâm trầm.

Hắn nhớ lại trạng thái của Vương lão thái lúc bọn họ chạy khỏi nghĩa trang vào ngày hôm qua, thân thể như một đám mây đen, ba cái miệng to như chậu máu điên cuồng cắn nuốt những du hồn đó.

Bình Luận (0)
Comment