Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1656 - Chương 1656 - Sát Trù Lệnh! (2)

Chương 1656 - Sát trù lệnh! (2)
Chương 1656 - Sát trù lệnh! (2)

Lúc hắn trốn khỏi nghĩa trang, dường như vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt oán hận của Vương lão thái, bây giờ nhớ lại cũng cảm giác đứng ngồi không yên.

Nghĩ tới đây, Triệu Khách đang muốn giải thích với Vương Ma Tử, nhưng lỗ tai khẽ động nghe được tiếng bước chân người, hắn nhíu mày vội vàng nhảy xuống tảng đá mài, thu lại tẩu thuốc, tiếp tục làm ra dáng vẻ mài đậu.

“Này, hòa thượng, lão bản nương gọi hai người các ngươi đến tiền thính giúp đỡ bê thức ăn.”

Tiểu nhị đi tới, hắn ta không đi vào hậu viện, chỉ thò đầu ra gọi hai người đi giúp đỡ.

“Được!”

Triệu Khách và Vương Ma Tử nhìn nhau, đặt công việc trên tay xuống đi theo sau.

Vừa đến tiền thính, đã thấy sáu bảy bàn lớn ngồi đầy người.

Ánh mắt Vương Ma Tử nhìn thoáng qua, đưa tay vỗ Triệu Khách, đánh mắt sang bên một cái, Triệu Khách nhìn theo hướng đó thấy một đám nam nữ đang ngồi trong cái bàn ở góc tường.

Ba nam hai nữ, quần áo không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, càng giống khách nước khác đến thăm.

“Người đưa thư!”

Trong lòng Triệu Khách khẽ động, không nhịn được nhíu mày.

Mặc dù biết lần này thần bí chi địa mở ra sẽ hấp dẫn rất nhiều người đưa thư tiến vào, nhưng không ngờ bọn họ mới tiến vào ba bốn ngày đã gặp được người đưa thư.

“Nhanh bê đồ ăn lên, đừng lề mề nữa, hòa thượng ngươi phụ trách châm trà, chú ý một chút đừng chậm trễ khách nhân, nếu không ngươi ở lại chỗ này làm thêm mấy ngày cho ta.”

Lúc này, lão bản nương đi tới từ bếp sau, tức giận lườm Triệu Khách và Vương Ma Tử một cái.

Dường như đã lâu khách sạn không có việc làm lớn, lão bản nương đặc biệt thay quần áo, tóc dài búi lại cắm một cây trâm ngọc, trên người mặc váy trắng nõn.

Tuy không có đồ trang sức gì khác, nhưng cách ăn mặc lần này lại khiến đôi mắt người ta tỏa sáng.

Cái gọi là, muốn xinh đẹp mặc đồ hiếu.

Tuy cách ăn mặc mộc mạc đơn giản nhưng sạch sẽ gọn gàng, làn váy trắng thuần tăng thêm chút sắc đẹp cho lão bản nương.

“Lão bản nương, nhanh lên!” Bên ngoài có người thúc giục.

“Ôi chao, đến ngay đây!” Lão bản nương nói xong quay sang hung dữ lườm Triệu Khách và Vương Ma Tử, ra hiệu hai người làm việc nhanh nhẹn một chút.

Nói xong lắc vòng eo nhỏ, nhanh chóng ôm bình rượu đi ra ngoài.

Nhìn vòng eo thon của lão bản nương như rắn nước, bờ mông uốn éo, cách làn váy có thể thấy được hình dáng tròn trịa đàn hồi.

Vương Ma Tử không nhịn được bĩu môi, trong lòng thèm đến chảy nước miếng, suy nghĩ chờ đến lúc rời đi có nên Bá vương ngạnh thượng cung gì đó hay không.

“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh lên!” Lão bản nương quay đầu nhìn chằm chằm hai người.

Sau khi thúc giục, chỉ thấy Triệu Khách và Vương Ma Tử bắt đầu bận rộn.

Tuy Triệu Khách và Dương Vạn Tài là người bị truy nã cùng nằm trên hạng nhất của Huyền Thưởng Bảng, nhưng số người thấy được khuôn mặt thật của Triệu Khách đã ít lại càng ít hơn.

Hơn nữa hiện tại Triệu Khách ăn mặc như hòa thượng, không sợ bị người ta nhận ra.

Về phần Vương Ma Tử, theo lời nói của kẻ nghiện thuốc thì con hàng này đã sớm qua thời kỳ nổi tiếng.

Quỷ thị thay đổi từng giây từng phút, dù Vương Ma Tử từng có thanh danh hiển hách, nhưng lâu ngày không xuất hiện tất nhiên sẽ nhanh chóng bị người mới thay thế, dù có người biết đến cũng không ai nhắc đến, tất nhiên không lo bị người ta chú ý.

Vương Ma Tử bê đồ ăn nóng hổi, đi đến trước bàn cẩn thật đặt đồ ăn xuống.

Hình như ba nam hai nữ người đưa thư kia cũng không cùng một đội ngũ, càng giống tổ đội tạm thời lập ra, tạm thời kết bạn làm đồng đội.

Bọn họ ngồi ở đó vừa nói vừa cười, nhưng ánh mắt đề phòng lẫn nhau đã bán rẻ mối quan hệ giữa bọn họ.

Năm người nói chuyện, ánh mắt nhìn thoáng qua hướng nhà bếp rồi lại nhìn nhau, chỉ thấy một người lặng yên biến mất trên bàn cơm.

Có lẽ hôm nay đột nhiên có quá nhiều khách nhân, bếp sau bận rộn không chịu nổi, có mấy bàn thực khách còn chưa lên món.

“Ôi chao, sao lại làm chậm như vậy, ngươi đến nhà bếp thúc giục chút đi.”

Thỉnh thoảng lại có tiếng thúc giục khiến trên trán lão bản nương đổ mồ hôi, đẩy Triệu Khách xuống dưới, để hắn đi thúc giục bếp sau một chút.

Thật ra Triệu Khách không cần đến bếp sau, chỉ nghe tiếng chặt thớt ở trong bếp sau, đã biết vị đầu bếp trong bếp sau đã sắp bận rộn đến phát điên.

Cũng khó trách, với tay nghề này còn không có phụ bếp, một mình đối phó một đám khách nhân đông như vậy, tất nhiên có lòng mà không đủ sức.

Nhưng lão bản nương đã dặn dò, Triệu Khách cũng không để ý việc đi vào bếp sau một vòng.

Mặc dù hắn cũng không muốn nhìn vị đầu bếp chỉ như một tên học nghề trong bếp sau, nhưng trộm lười một chút cũng tốt.

Vén rèm cửa lên, Triệu Khách cất bước đi vào nhà bếp, chỉ thấy một tên mập cao một mét tám mấy đang điều khiển chuôi dao thái ở trên tay, chặt thật mạnh vào miếng xương sườn ở trên cái thớt gỗ.

“Cạch cạch cạch!!”

Nhìn hình ảnh xương cốt bay tứ tung ở trên thớt, Triệu Khách đột nhiên thấy hối hận vì hắn rảnh rỗi không có việc gì làm, đi vào nhà bếp làm gì chứ.

“Cạch” một tiếng, lưỡi dao chặt xuống, chỉ thấy cái thớt gỗ suýt thì bật lên, đây không phải chặt thịt, người không biết còn tưởng đây là hiện trường vụ án giết người chia xác.

Bình Luận (0)
Comment