Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1677 - Chương 1677 - Phú Bà Khoái Lạc Cầu (2)

Chương 1677 - Phú bà khoái lạc cầu (2)
Chương 1677 - Phú bà khoái lạc cầu (2)

“Vậy… Ta có thể hỏi thêm một vấn đề không, rốt cuộc hiện tại ngươi và Vương lão thái có quan hệ như thế nào??”

“???”

Vấn đề này thật sự khiến Vương Khải không thể trả lời được, hiện tại hai người là quan hệ cộng sinh, người này chết người còn lại đừng mong tốt hơn.

Nhưng phải hình dung thế nào, thật sự đã làm khó Vương Khải.

Thấy Vương Khải đã hơi mất kiên nhẫn, Triệu Khách vội vàng nói tiếp: “A di đà Phật, thật ra rất đơn giản, tất nhiên ngươi và Vương lão thái là quan hệ cực kỳ thân thiết, Vương lão thái cũng là đại hộ nhân gia, vốn liếng phong phú, mạo phạm một câu, ngươi cần quả cầu thép à? Phú bà khoái lạc cầu!”

“????” Vương Khải.

Trương Hùng đứng bên cạnh nghe một câu cuối cùng của Triệu Khách, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi, ánh mắt nghi ngờ nhìn Triệu Khách, nói thầm: “Tên hòa thượng này cũng biết quá nhiều.”

Vương Khải nghe lời nói của Triệu Khách càng ngày càng mơ hồ, vung tay lên: “Cầu hay không cầu cái quái gì, làm thịt hai người này cho ta.”

Vương Khải đưa tay chỉ một cái, chỉ thấy ảnh tử Triệu Hưng đột nhiên ra tay.

Mặc dù không có năng lực lôi quang thiểm điện như vừa rồi, lại là mũi thương nhanh chóng mạnh mẽ, trong chớp mắt đã hình thành thương ảnh như mưa to, bao phủ xuống đỉnh đầu của hai người.

“Né tránh!”

Trương Hùng quát lên một tiếng, thân thể nhào về phía trước, nhưng người còn ở giữa không trung đã cảm thấy bắp đùi đâm nhói nóng bỏng.

Cúi đầu nhìn chỉ thấy trên đùi đã bị đâm ra mấy lỗ thủng, máu tươi chảy ròng ròng.

So sánh ra, Triệu Khách ung dung hơn nhiều, mặc dù không có con tem gia trì nhưng thực lực của ảnh tử cũng không mạnh, đại khái chỉ có bốn phần mười năng lực của Triệu Hưng.

Đã được Vương Ma Tử huấn luyện đặc biệt từ trước, cộng thêm bản thân Triệu Khách có độ nhanh nhẹn, không hề khó khăn né tránh thương ảnh.

Nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện điều khác thường, Triệu Khách vừa né tránh thương ảnh trên đỉnh đầu, không biết ảnh tử Triệu Hưng đã xuất hiện bên cạnh từ lúc nào.

“Không tốt!” Trong lòng Triệu Khách nặng nề, lại không kịp né tránh nữa.

Chỉ thấy thân thương vẩy lên một cái, một chiêu Thần long bài vĩ quét ngang qua, đập vào trên ngực Triệu Khách.

Ngay cả trốn tránh cũng không kịp, thân thể Triệu Khách đập mạnh vào cửa viện, cửa viện đã sắp vỡ tan khó mà tiếp nhận sự đụng chạm như vậy.

“Cạch” một tiếng, Triệu Khách trực tiếp đụng bay cánh cửa.

Chỉ bị đập một cái, Triệu Khách suýt thì ngất đi, cổ họng ngòn ngọt, cảm giác gãy mất hai cây xương sườn.

Cũng may thân thể của hắn cường đại, đổi lại là người khác có lẽ lồng ngực cũng bị đánh nứt ra.

Triệu Khách xoa ngực nhanh chóng đứng lên, mơ hồ nghe được tiếng bước chân nặng nề vang lên sau lưng.

Ngẩng đầu nhìn ra sau, không biết một bộ cương thi máu thịt be bét đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào.

Sớm không tới muộn không tới, hết lần này đến lần khác lại đến vào lúc này.

Bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Triệu Khách giật giật mấy cái, hai tròng mắt linh hoạt đảo quanh, đột nhiên đưa tay ôm đùi huyết thi.

“Vương Thốt, ngươi đã về, ta ngăn cản thế nào cũng không được, lão bà ngươi… Ta… Ta có lỗi với nàng, ta không thèm quan tâm mạng của mình, nhưng nương ngươi lại đã bắt hài tử…”

Triệu Khách còn chưa nói xong đã thấy đôi mắt huyết thi trợn tròn.

Dù lời nói của Triệu Khách không thể diễn tả lưu loát, nhưng chỉ cần hắn ta nghe đến lão bà và hài tử, vốn dĩ tức giận lại càng nóng nảy.

Hắn ta xách Triệu Khách đến trước mặt, há mồm phả ra một mùi hôi thối nồng nặc, suýt khiến Triệu Khách nôn ra, khàn giọng hỏi: “Hài tử của ta thế nào!”

Thấy Vương Thốt rất sốt ruột, Triệu Khách cười trộm trong lòng, lại càng kéo dài không nói thẳng ra.

Triệu Khách đưa tay lau khóe mắt, dù sao tối như bưng có nước mắt hay không thì quỷ cũng không thấy được.

Giọng nói nghẹn ngào khiến Vương Thốt sắp gấp đến phát điên.

“Hài tử… Hài tử… Hắn còn nhỏ như vậy, thích nhất chiếc trống da nhỏ mà ngươi cho hắn, đều tại lão thái bà kia, ôi ôi, bây giờ bọn họ còn đang ở bên trong, định đưa hài tử của ngươi cho…”

“A a a a!”

Thấy Triệu Khách lải nhải cả nửa ngày chỉ nói nhảm, trong đôi mắt Vương Thốt vằn vện tia máu, hai tay nâng Triệu Khách lên quá đỉnh đầu rồi ném ra sau lưng, không nghe hắn nói nhảm nữa mà trực tiếp lao vào.

Triệu Khách bị ném đến ngã gục, lộn trên mặt đất một vòng, thấy Vương Thốt đã lao vào bên trong, hắn đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, trên mặt mỉm cười.

“Này, bên này!”

Lúc này, Vương Ma Tử thò đầu ra từ trong bụi cỏ, xua tay ra hiệu Triệu Khách nhanh chóng đi cùng hắn ta.

Trong này đã loạn thành một đống, lúc này không chạy còn chờ đến khi nào!

Nhưng Triệu Khách không để ý đến hắn ta, phủi bụi đất trên người, đi theo Vương Thốt vào bên trong.

Nói đùa, lăn lộn lâu như vậy, Triệu Khách chỉ đợi mỗi trò vui này, hơn nữa hắn không chỉ thêm mắm thêm muối, lại còn thêm dầu vào lửa, hắn cũng không thể làm vô ích chứ.

Còn chưa đi vào cửa, chỉ nghe trong sân vang lên một tiếng kêu rên đau khổ.

Trên mặt đất đầy thịt nát, đã không phân biệt được kia là cánh tay hay chân.

Nhìn trước mặt thịt nát đầy đất cũng không có hình dáng gì, Vương Thốt cảm thấy trong lòng đau đớn, đau lòng nhức óc nện hai nắm đấm vào ngực, rung lên cạch cạch.

“Nhi tử!”

Bình Luận (0)
Comment