Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1678 - Chương 1678 - Tan Thành Mây Khói

Chương 1678 - Tan thành mây khói
Chương 1678 - Tan thành mây khói

Nhìn huyết thi đột nhiên xông vào, tuy trên dưới cả người đã sớm máu thịt be bét, ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài là hình người, chưa chắc đã nhìn ra nam nữ.

Nhưng Vương lão thái bám vào trên người Vương Khải liếc mắt một cái đã nhận ra, đây không phải nhi tử của mình sao.

Một tiếng gọi nhi tử, vẻ mặt Vương Thốt trở nên ngây ngốc nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi, chỉ thấy trên khuôn mặt Vương Khải mơ hồ hiện ra khuôn mặt Vương lão thái.

Dáng vẻ Vương lão thái trở nên rõ ràng, mái tóc bạc trắng tang thương, đôi mắt nhìn Vương Thốt đứng trước mặt, trong lòng buồn đau, “Nhi tử đáng thương của ta, nương tìm ngươi thật khổ.”

Nghe giọng nói đã lâu không được nghe thấy ở trước mặt, ánh mắt Vương Thốt trở nên mông lung, cơ bắp đang run rẩy dữ dội trên người cũng bắt đầu bình tĩnh lại.

Hình ảnh mẫu tử gặp lại nhau tốt biết bao nhiêu, đáng tiếc lại bị một giọng nói không hài hòa cắt ngang.

“A di đà Phật, oan oan tương báo khi nào mới dứt, lão thái thái cần gì làm vậy, nhi tức của ngươi đã bị ngươi tháo thành tám khối, còn tôn tử của ngươi nữa đó là tôn tử ruột thịt, ngươi cần gì ra tay độc ác như vậy? Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà.”

Triệu Khách vừa nói vừa đi vào cửa, vẻ mặt đau trời thương người, bất đắc dĩ thở dài.

Vương lão thái thấy Triệu Khách lại nổi giận, hơn nữa đối phương còn nhắc lại việc xấu trong nhà mình, chắc chắn càng thấy xấu hổ hơn.

“Hòa thượng thối, việc nhà ta không đến lượt ngươi quản.”

“A di đà Phật, bần tăng đã gặp được cũng không thể mặc kệ, hài tử Hổ Tử kia rất đáng yêu, ngươi còn có thể ra tay độc ác như thế, đúng là táng tận lương tâm!”

Nghe được hai chữ Hổ Tử, vốn tâm trạng Vương Thốt đã hơi bình tĩnh lại, đột nhiên giật mình, đôi mắt trở nên âm trầm.

Đây là nhũ danh của nhi tử, vì cảm thấy không dễ nghe nên chỉ có mình và nương hài tử gọi như vậy lúc không có người ngoài.

Lúc này Triệu Khách nói ra, chắc chắn khiến Vương Thốt thấy ngạc nhiên, lại có chút tin tưởng lời nói của Triệu Khách.

Vương lão thái căn bản không biết Triệu Khách đang nói cái gì, chỉ tưởng Triệu Khách nhắc lại chuyện cũ.

“Hừ hừ, dù ta có ngàn đao bầm thây tiện nhân kia cũng không thể hết hận, về phần đứa con hoang kia, vừa nhìn đã biết không phải giọt máu Vương gia, ta để nó được hời không phải chịu tội gì, nếu không ta đã sớm ném nó vào chảo dầu, nhiều năm qua…”

Vương lão thái còn chưa nói hết câu, Vương Thốt đã không chịu nổi, hắn ta khó thở, nóng giận, phát cuồng rống to một tiếng như một con mãnh thú ra khỏi lồng, nhào về phía Vương Khải.

“Ta giết ngươi!!”

Đã nhiều năm như vậy, mình bảo vệ vùng núi này, để thê nhi trốn ở nơi đây, hắn ta không yêu cầu điều gì khác, chỉ mong trốn ngoài cửa nghe tiếng trống da nhỏ trong sân một chút.

Đứng cách khe cửa vụng trộm nhìn ngắm nụ cười trên mặt nhi tử, trong hoảng hốt mình như quay về lúc thê hiền tử tuệ trước kia.

Dù chỉ trốn ở bên ngoài lặng lẽ nhìn một cái, Vương Thốt cũng thấy thỏa mãn.

Hắn ta biết thê tử không chê vẻ ngoài của mình, nhưng hắn ta rất ít đi vào nhà, vì lo lắng dáng vẻ của hắn ta hù dọa hài tử.

Bản thân đã người không ra người quỷ không ra quỷ, nơi này là chút an ủi sau cùng trong lòng hắn ta.

Hắn ta muốn tha thứ, muốn buông xuống, chỉ có hóa đi một thân thi sát, có lẽ có thể cùng đi đầu thai với thê nhi.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng hắn ta.

Những năm qua hắn ta cảm giác mình sắp quên mất chuyện này, mỗi ngày tiếng cười của hài tử luôn khiến hắn ta đầy động lực.

Nhưng né tránh như thế nào, lại không ngờ mẫu thân vẫn tìm tới cửa, một lần nữa đánh hắn ta vào vực sâu.

Điều buồn cười là hắn ta vẫn không thể bảo vệ bọn họ cẩn thận.

“Hận!”

Vương Thốt cúi thấp đầu, tan nát coi lòng hô to chữ này.

Ngay lúc nhào về phía Vương Khải, quả đấm của hắn ta cũng lấy tốc độ khó mà hình dung đánh ra! Thu hồi, lại đánh ra! Thu hồi! Lại đánh ra!

Không có kỹ xảo cao thâm gì, cũng không gia trì bất kỳ năng lực đặc thù gì, chỉ có lực lượng và tốc độ khiến người ta hoảng sợ.

Lúc quyền thứ nhất vung ra, rõ ràng tốc độ đã tăng lên, lần thứ hai hắn ta vung quyền ra đã xuất hiện tàn ảnh.

Lúc quyền thứ ba đánh ra, đã nhẹ nhàng vô hình gần như một cơn gió lướt qua!

“Không đúng!”

Vẻ mặt Vương Khải thay đổi, nhưng phát hiện mình muốn lùi lại đã không còn kịp nữa, thực lực của đầu huyết thi này nằm ngoài dự đoán của hắn ta.

Vương Khải cũng không hiểu, năm đó bị phán lột da, trong lòng Vương Thốt phức tạp như thế nào.

Hắn ta yên lặng nhận lấy tất cả tội danh, coi như nhận lỗi với mẫu thân.

Nhưng biết được hài cốt của thê tử khiếm khuyết rất nhiều, lúc Vương Thốt ở trong phòng giam đã chịu đủ sự tra tấn tâm lý.

Vào ngày hành hình, cảm giác đau khổ khi bị tưới nhựa đường vào người, người thường căn bản không có cách nào tưởng tượng được.

Chưa nói đến lúc xé ra nhựa đường được hong khô, cảm giác da thịt cả người bị xé nứt đó…

Đã chịu đựng nhiều như vậy, e rằng Đại Đức cao tăng cũng chưa có thể hóa giải oán khí khủng bố trong lòng Vương Thốt, hy vọng duy nhất là hắn ta có thể bảo vệ thê nhi.

Bình Luận (0)
Comment