Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1679 - Chương 1679 - Tan Thành Mây Khói (2)

Chương 1679 - Tan thành mây khói (2)
Chương 1679 - Tan thành mây khói (2)

Hiện tại tất cả đã vỡ vụn, chắc chắn khiến oán khí của Vương Thốt càng thêm kinh người.

Vương Khải thấy không kịp né tránh, nhanh chóng kích hoạt năng lực bảo vệ tính mạng.

Bên ngoài thân thể của hắn ta đột nhiên xuất hiện một tầng hộ thuẫn màu đen thật mỏng, bao bọc hắn ta ở bên trong như một quả trứng gà.

“Nê ảnh thuẫn”

Năng lực đặc thù của tem bạch ngân.

Sau khi kích hoạt có thể gọi ra hộ thuẫn, hộ thuẫn có thể phân tán 80% công kích vật lý, 40% công kích năng lượng vào trong bóng đêm.

(Chú thích: Một khi Nê ảnh thuẫn vỡ tan sẽ bị phản phệ, khiến thân thể cứng đờ 3 giây!)

Cũng may, tuy thực lực của Vương Khải ban đầu bình thường, nhưng năng lực giữ mạng của hệ ảnh tử vẫn còn đó.

Bị Vương Khải hiện tại kích hoạt lên, loại năng lực này lập tức được vận dụng đến cực hạn.

Chỉ thấy vỏ trứng như hòa làm một thể với đêm tối, dường như toàn bộ đêm tối đều muốn dung hợp hoàn toàn với vỏ trứng.

Nhưng dưới tình huống như vậy, chỉ thấy nắm đấm của Vương Thốt đập lên, rất dứt khoát đánh hộ thuẫn của Vương Khải vặn vẹo, khiến hộ thuẫn bị đè ép vào bên trong, ầm vang nổ tung thành cái bóng vỡ vụn đầy trời!

“Chỉ chờ ngươi!”

Hộ thuẫn trước mắt vỡ vụn, Vương Khải lại không tay chân luống cuống vì bị phản phệ, ngón tay đã sớm duy trì ấn ký đã kết thành.

Ánh mắt hung bạo lại nóng rực lập tức bộc phát ra sát cơ khủng bố, đòn sát thủ chân chính là lúc hộ thuẫn vỡ vụn.

“Thành!” Khẽ kêu một tiếng, vốn là cái bóng vỡ vụn đầy trời, đột nhiên bị Vương Khải khống chế biến thành vô số sợi tóc dài nhỏ, quấn quanh trên người Vương Thốt từng tầng.

“Đáng chết, sao tên này lại khó đối phó như vậy!”

Trương Hùng nằm trên mặt đất bên cạnh, hai tay xoa vào nhau, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Tuy hắn ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn huyết thi đột nhiên giết tới lại như thấy được hy vọng sống.

Lại không ngờ Vương Khải rơi vào tình huống này còn có thể xoay người từ chỗ chết.

Triệu Khách bình tĩnh đứng ở ngoài cửa, trong mắt hiện ra tia sáng.

Kinh nghiệm chiến đấu của Vương Khải thật sự quá phong phú, không biết rốt cuộc đã trải qua tình huống sống lại từ chỗ chết bao nhiêu lần, mới có thể luyện được thao tác khủng bố như thế.

Về phần lực khống chế này, e rằng Triệu Khách có giục ngựa cũng không thể theo kịp.

Chỉ thấy sợi tóc quấn quanh trên người Vương Thốt một tầng lại một tầng, khiến cả người Vương Thốt đều bị bao bọc ở bên trong như rơi vào đầm lầy, mặc cho lực lượng của hắn ta cường đại như thế nào, cũng không cách nào giãy giụa ra.

“Hừ, cái gọi là nhu có thể khắc cương, những ảnh tia này kết nối với bóng tối xung quanh lại kế thừa đặc tính của Nê ảnh thuẫn, không ngừng phân tán lực lượng của ngươi ra ngoài, ngươi giãy giụa cũng vô dụng, đợi bị kéo vào thế giới ảnh tử từng chút một đi.”

Vương Khải nhếch miệng cười lạnh, tuy thấy ngạc nhiên với lực lượng của Vương Thốt, nhưng chút năng lực nhỏ nhoi đó sao có thể chống lại mình.

Đúng lúc này, trên mặt Vương Khải đột nhiên xuất hiện khuôn mặt Vương lão thái: “Đừng tổn thương nhi tử ta, đừng tổn thương nhi tử ta!”

“Ngươi điên rồi, buông ra!”

Đôi mắt Vương Khải trợn tròn, phát hiện hai tay mình bắt đầu bị khống chế.

“Thả nhi tử của ta ra!”

Lúc này Vương lão thái bám vào trên người Vương Khải lại như phát điên, há miệng hung hăng cắn cổ Vương Khải.

“A!”

Dưới cơn đau, Vương Khải căn bản không khống chế được thân thể, kết ấn bị cưỡng ép kéo ra, sự phản phệ to lớn khiến sắc mặt Vương Khải trắng bệch.

Nhưng điều khiến hắn ta rùng mình hơn là, đầu huyết thi trước mặt đã tránh ra khỏi ảnh tia.

Hắn ta đánh mạnh vào bụng Vương Khải, một quyền này thật sự đến thịt!

Lực lượng trên nắm đấm to lớn như thế.

Đến mức Triệu Khách cũng có thể rõ ràng cảm nhận được lực trùng kích kinh khủng của một quyền này, lại sống sờ sờ đè ép dạ dày, ruột và đủ loại nội tạng của Vương Khải thành một hình dáng đáng thương.

Trong sự đau đớn dữ dội, đôi mắt Vương Khải lại trắng dã, há miệng nôn mửa ra nước bọt trộn lẫn màu đỏ vàng.

“Con mụ điên này! Ta chết ngươi cũng phải chết, ngươi muốn hồn phi phách tán?”

Vương Khải gào thét trong lòng, muốn đoạt lại quyền khống chế.

Nhưng lúc này, Vương Thốt nổi giận đến cực hạn vung ra quyền thứ ba khí thế lôi đình vạn quân, “ba” một tiếng quất vào cằm của Vương Khải, lấy cách đấm móc để đánh hắn ta bay lên.

Trong chớp nhoáng này xương cằm Vương Khải lập tức vỡ vụn thành mười bảy mười tám miếng, hơn nữa còn đan xen đụng chạm.

Cảm giác đau đớn dữ dội khiến trước mắt hắn ta tối sầm lại, còn không thể phát ra tiếng kêu thảm thiết, bên tai vang lên tiếng ma sát của vô số mảnh xương vỡ vụn.

“Không cam lòng! Ta không cam lòng, ta vừa sống lại, ta không cam lòng!”

Đúng vậy, mình đã ngủ say bao nhiêu năm, tỉnh mê hỗn độn, khó khăn lắm mới sống lại, trong lòng Vương Khải có một loại dự cảm, hắn ta có thể một lần nữa khôi phục đỉnh phong ở thời đại mới này.

Không! Thậm chí là vượt xa mình lúc đỉnh phong, đạt đến độ cao chưa từng có.

Vì những bóng dáng mơ hồ, nhưng khuôn mặt khiến hắn ta kiêng dè trong đầu hắn ta đều đã biến mất.

Hình như hắn ta loáng thoáng nghĩ tới điều gì đó, nhớ đến tên của mình.

Bình Luận (0)
Comment