Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1680 - Chương 1680 - Định Luận Nắp Hòm

Chương 1680 - Định luận nắp hòm
Chương 1680 - Định luận nắp hòm

Chỉ là trí nhớ thoáng qua lại không thể nói ra miệng, cái đầu này mang theo sự tức giận và không cam lòng nổ thành mảnh nhỏ trong huyết quyền của Vương Thốt.

Tròng mắt lượn vòng ở giữa không trung, trước khi chết vẫn căm tức nhìn hòa thượng đứng ở cửa ra vào!

“Rầm!”

Xác chết không đầu ngã thẳng xuống đất, nằm đối diện xác chết Triệu Hưng để lộ ra sự châm chọc.

Triệu Khách lạnh lùng nhìn vở kịch trước mặt, hắn không hề cảm thấy bất ngờ với kết quả này.

Dù sao… Nàng rất yêu thương nhi tử của mình, còn yêu hơn bản thân mình, Vương Khải lại không biết rõ về điều này.

Từ lúc Vương Khải lộ ra sát tâm, đã định sẵn hắn ta không thể cùng tồn tại trong một thân thể với Vương lão thái.

Nếu Vương Khải hiểu rõ điều này, Triệu Khách tin tưởng hắn ta tuyệt đối không để Vương lão thái bám vào người mình.

“Nhi tử!”

Một đoàn sương đen bay ra từ trong xác chết hiện ra bóng dáng Vương lão thái, nàng nhìn nhi tử trước mặt, trên khuôn mặt dãi dầu sương gió xuất hiện nụ cười trấn an.

Nàng mở hai tay ra ôm Vương Thốt vào trong lòng, nhưng còn chưa kịp ôm lấy Vương Thốt đã có một làn gió mát thổi qua, thổi đoàn chấp niệm sau cùng tan thành mây khói.

Khuôn mặt trước mắt biến mất khiến sự căm hận của Vương Thốt không cách nào tan biến, rầm một tiếng, hai đầu gối đập mạnh xuống đất.

Mờ mịt, bất đắc dĩ, hối hận, tức giận, trong đôi mắt kia hàm chứa quá nhiều cảm xúc.

Hắn ta là đứa con có hiếu, cũng là một trượng phu tốt, một phụ thân hiền, lại đứng giữa hai bà tức, từng bước một đi vào vực sâu.

Lúc này thấy mẫu thân biến mất ở trước mặt mình, Vương Thốt cũng không cảm thấy giải thoát vì mẫu thân đã tan thành mây khói, ngược lại trong lòng lại thêm một luồng oán khí.

Hắn ta hận!

Hận ông trời bất công!

Hận mình người không ra người quỷ không ra quỷ!

Hận mình không thể bảo vệ thê nhi cẩn thận!

Luồng oán khí trong lồng ngực không có chỗ để trút ra, hắn ta hận!

“Tình huống không đúng!”

Nhìn Vương Thốt quỳ trên mặt đất, luồng oán khí huyết hồng trên người càng ngày càng đậm, Vương Ma Tử lặng lẽ đi đến sau lưng Triệu Khách, không nhịn được thay đổi sắc mặt: “Tình huống của tên này không thích hợp, chúng ta đi nhanh lên!”

Tuy giọng nói của Vương Ma Tử rất nhỏ, lại không thể giấu được lỗ tai Vương Thốt.

Hắn ta quay phắt đầu lại, tròng mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào hai người Triệu Khách.

“Các ngươi không đi được, ngươi đã không cứu được thê tử ta, vậy chôn cùng bọn họ đi!”

Vương Thốt chậm rãi đứng dậy, sát khí đậm đặc ép Vương Ma Tử không thở nổi.

Vương Ma Tử còn như vậy, chứ đừng nói đến con hàng Trương Hùng bên cạnh.

Lúc này, Trương Hùng mới hiểu được áp lực mà Vương Khải chịu đựng trong nháy mắt vừa rồi kinh người đến mức nào.

Cũng tiến thêm một bước chứng minh thực lực của Vương Khải!

Nếu không phải Vương lão thái đột nhiên phản bội, e rằng thắng bại khó phân.

Có thể nói, Vương Khải thua không phải thua trên mặt thực lực, mà ở mặt tình người.

Nhưng vấn đề là bọn họ không có thực lực hung hãn như Vương Khải.

Vương Ma Tử vô thức thò tay vào trong ngực, trong lòng suy nghĩ khôi phục tám phần thực lực đối phó tên này, tuy chưa chắc có thể tùy tiện thắng được, nhưng muốn dẫn Triệu Khách rời đi lại không khó.

“Đông đông đông đông đông!”

Đúng lúc này một tràng tiếng trống da truyền đến, tiếng động này không lớn nhưng tiếng trống trong trẻo lại khiến vẻ mặt dữ tợn của Vương Thốt dịu đi trong nháy mắt.

Dường như nước muối điểm đậu hũ, khiến ánh mắt Vương Thốt không nhịn được tập trung vào cái trống da trên tay Triệu Khách.

Triệu Khách đung đưa trống da trên tay, quay đầu nhìn sắc trời, giày vò cả một đêm, lúc này đã thấy trời sắp sáng.

Ánh mắt nhìn về phía Vương Thốt, Triệu Khách thở ra một hơi nói: “Lão bà ngươi nhờ ta chuyển một câu cho ngươi, y y thanh thảo, dương liễu ti ti, nàng và hài tử chờ ngươi ở chỗ cũ đến hừng đông, nếu ngươi không đến, nàng sẽ dẫn theo hài tử nhìn ngắm mặt trời mọc của thế giới này một lần sau cùng.”

“Ngươi!”

Vương Thốt cẩn thận nghe Triệu Khách nói hết, cơ bắp trên khuôn mặt tràn đầy máu thịt be bét không khỏi cứng đờ.

Trong chốc lát, Vương Thốt như hiểu ra điều gì đó, ánh mắt sâu xa đánh giá Triệu Khách.

Triệu Khách gật đầu, dường như đang thừa nhận suy đoán của Vương Thốt: “Thời gian của ngươi không còn nhiều lắm, trong quá khứ đã sai quá nhiều, đừng chậm trễ tương lai của mình!”

Vương Thốt do dự một lúc, khẽ cắn môi, xoay người không đi theo cửa mà một phát phá tan tường sân, hai ba lần đã không thấy bóng dáng.

Trời sắp sáng, tuy biết Triệu Khách lừa hắn ta, nhưng so sánh với thê nhi, hiển nhiên cái sau càng quan trọng hơn.

Cũng như Triệu Khách đã nói, quá khứ đã sai quá nhiều, kéo dài nữa là tương lai của mình.

Nhìn Vương Thốt rời đi, trong lòng Triệu Khách cũng thở ra một hơi, tuy khả năng không lớn nhưng nếu tên này thật sự không quan tâm xông đến tính sổ với hắn, vậy hắn còn không có cả đường để chạy trốn.

Nhưng cũng may Vương Thốt không chỉ là đứa con có hiếu, còn là một phu quân tốt, một phụ thân hiền lành yêu thương nhi tử của mình.

“Điều này… Vậy là đi hả?”

Nhìn Vương Thốt rời đi, Vương Ma Tử nhẹ nhàng thở ra trong lòng, cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.

Bình Luận (0)
Comment