“Không thì sao, giết chúng ta, hắn tổn thất càng lớn hơn, hắn sẽ không dùng hai người thân thiết nhất đổi lấy mạng chó của hai chúng ta.”
Vương Ma Tử suy nghĩ một chút, gật đầu thấy cũng đúng.
Suy nghĩ một lúc, Vương Ma Tử không nhịn được than thở: “Nói đến nói lui vẫn là việc nát của lão thái bà kia, gia hòa vạn sự hưng, nhi tử đã lớn như vậy còn không nỡ buông tay, cái gì cũng muốn quản, ngay cả nhi tức cũng chết thảm như vậy, ôi, ngươi nói chuyện này là sao.”
Nhìn Vương Ma Tử than thở, Triệu Khách không nhịn được trợn mắt, không để ý đến hắn ta mà cất bước đi vào nhà, không lâu sau thấy Triệu Khách đi ra từ bên trong.
“Cho ngươi!” Hắn tiện tay quăng ra, một bọc giấy bị Triệu Khách ném cho Vương Ma Tử.
Vương Ma Tử đưa tay nhận lấy, quan sát: “Đây là cái gì?”
“Thuốc diệt chuột.”
Gói thuốc diệt chuột này được đặt ở bên cạnh ấm trà, sau khi hắn vào cửa đã ngửi được mùi hương đặc biệt khác thường ở phía trên.
Nếu không hài lòng, có lẽ số thuốc này sẽ bị cho vào nước trà của bọn họ.
Triệu Khách quay sang hỏi Vương Ma Tử: “Ngươi còn nhớ lúc ta nói với lão bà Vương Thốt là nàng hại chết bà bà, trên mặt nàng có biểu cảm gì không?”
Tuy Vương Ma Tử không hiểu Triệu Khách muốn nói điều gì nhưng vẫn nhớ rõ.
Lúc đó Triệu Khách chỉ giả thiết suy luận, nhưng sau khi lão bà Vương Thốt nghe được câu này mới sụp đổ nói là Vương Thốt lỡ tay đánh chết Vương lão thái.
Nhìn biểu cảm của Vương Ma Tử, Triệu Khách không nhịn được híp mắt: “Thật ra câu chuyện này còn có một phiên bản nữa.”
“Còn có một phiên bản nữa?”
Triệu Khách thở sâu, khẽ nói: “Nếu hài tử kia không phải Vương lão thái hại chết, là nương hắn tự tay hạ độc chết thì sao!”
“???” Vương Ma Tử ngạc nhiên.
Lại nghe Triệu Khách tiếp tục nói: “Nếu lão bà Vương Thốt muốn dùng thuốc diệt chuột hạ độc chết Vương lão thái, kết quả không cẩn thận để hài tử nuốt vào, cho nên nói với Vương Thốt là nương hắn hạ độc chết hài tử.”
“Nhưng…”
Vương Ma Tử suy nghĩ, cảm thấy không giải thích rõ được, vì mình đã xem Định luận nắp hòm, hình như có viết rõ lúc Vương lão thái đến báo thù đã thừa nhận nàng độc chết tôn tử.
“Ta biết, ngươi đã xem qua quyển ‘Định luận nắp hòm’ kia, nhưng việc bên trong đều là sau khi Vương lão thái trả thù, mới bị Lâu lão đầu viết vào, Lâu lão đầu viết ra có mấy phần thật, mấy phần giả, ngươi dám nói sau khi lão bà Lâu lão đầu bị hại chết, trong lòng hắn không có chút oán khí sao!”
“Điều này…” Vương Ma Tử không suy nghĩ được nữa.
“Còn có, ngay từ đầu nữ nhân này đã không nói thật, trong Định luận nắp hòm kia, Vương lão thái nói mình bị độc chết, nàng lại nói Vương Thốt lỡ tay đánh chết, ngươi không cảm thấy kỳ quặc sao?”
Thật ra ngay từ đầu Vương Ma Tử cũng có nghi ngờ, nhưng lúc đó hắn ta nghĩ còn cần nữ nhân này giúp đỡ nên không hỏi thăm rõ ràng.
Bây giờ suy nghĩ lại đúng là như vậy.
Nhưng phân tích như thế, Vương Ma Tử nghĩ đến một loại khả năng khác, sắc mặt trở nên âm trầm: “Thật ra lúc ấy không bị đánh chết, là bị nữ nhân này len lén rót thuốc diệt chuột, ngươi muốn nói điều này đúng không.”
“Ai quan tâm chứ.”
Triệu Khách không có hứng thú với đáp án thật sự, lấy quyển “Định luận nắp hòm” kia ra khỏi Không gian giới chỉ.
“Thật cũng tốt, giả cũng được, không phải trước đó ngươi nói đừng tin ai ở đây sao, đã không thể tin người, chẳng phải bản bút ký Định luận nắp hòm này cũng vậy sao!”
“Vậy bây giờ làm sao?”
Vương Ma Tử gãi đầu, trời đã sắp sáng, giày vò cả đêm hắn ta cũng cảm thấy mệt quá sức.”
“Bây giờ? Đào, móc quan tài ra cho ta, còn có Trương Hùng kia đâu? Chúng ta nói lâu như vậy, sao không thấy bóng dáng tên này đâu?”
Triệu Khách nhìn quanh, không biết Trương Hùng đã biến mất từ lúc nào.
Xem ra, nhân lúc hắn vào nhà, con hàng này phát hiện hắn và Vương Ma Tử có thể là người đưa thư, đã tìm một cơ hội chạy trốn.
“Đáng chết, ta cũng không chú ý để tên này chạy mất, sẽ không tiết lộ thân phận của chúng ta chứ.”
Vương Ma Tử không nhịn được nhíu mày.
Nhưng Triệu Khách lại không quan tâm, nhún vai: “Tiết lộ thì tiết lộ, dù sao ta là một tên hòa thượng chứ không phải một đầu bếp, bần tăng pháp danh Viên Chân.”
“Xéo đi, pháp danh của ngươi nên gọi là Đường Tăng, ai bắt được ngươi đều có thể phát tài to.”
Vương Ma Tử mắng một trận rồi vung cuốc lên, đào ra chiếc quan tài kia cho Triệu Khách, vừa đào vừa thầm suy nghĩ, lòng dạ Đường Tăng từ bi, tên hòa thượng này lại đầy suy nghĩ xấu, ừ, vẫn nên gọi Viên Chân phù hợp hơn.”
Đào ra quan tài, Triệu Khách đắc ý thu quan tài vào Không gian giới chỉ.
Lần này hắn yên tâm thoải mái thu lại, ít nhất cũng không cần lo lắng cái quan tài này sẽ mang đến hậu họa gì cho hắn.
“Bớt nói nhảm, ta đói rồi! Nhanh chóng xuống khách sạn dưới núi, ta ăn no bụng trước lại nói!”
Giày vò cả một đêm, tuy không bỏ ra chút sức lực nào nhưng Vương Ma Tử đi theo cả quá trình, trái tim vẫn đang treo cao, không dám thoải mái chút nào.
Lúc này bình tĩnh lại mới phát hiện đói đến mức ngực dán vào lưng, lôi kéo Triệu Khách đi xuống núi, định về khách sạn ăn uống no đủ trước lại tiếp tục lên đường.