Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1682 - Chương 1682 - Xe Lửa

Chương 1682 - Xe lửa
Chương 1682 - Xe lửa

Nhưng lúc này hai người vừa muốn xuống núi, không biết từ khi nào trong núi rừng đã bắt đầu tràn ngập một tầng hơi nước thật dày.

Ánh sáng mặt trời vừa thò đầu ra, chiếu xạ vào trong rừng cây lại khiến phân tử trong sương mù trong suốt, hoàn toàn mơ hồ.

Chỉ cảm giác ánh sáng xung quanh càng ngày càng tối, Triệu Khách thử thay đổi phương hướng một chút, lấy ra ngọc bài chỉ dẫn từ trong Không gian giới chỉ, kết quả ánh sáng ngọc bài chỉ về đằng trước.

Thấy thế, Triệu Khách chỉ có thể tiếp tục thử đi về phía trước, xuống núi trước lại nói.

“Nơi này hơi quỷ quái, sớm biết khó đi như vậy, lão tử sẽ không theo đến đây!”

Nhìn hơi nước càng lúc càng dày, Vương Ma Tử không nhịn được tức giận giậm chân chửi đổng.

Khó khăn lắm hai người mới lục lọi đi xuống núi, vừa xuống ánh mắt Vương Ma Tử đã sáng ngời, cách đó không xa có một đoàn ánh sáng nhạt.

“Có ánh sáng!”

Thấy có ánh sáng, ánh mắt Vương Ma Tử sáng ngời, cất bước muốn đi về phía trước, Triệu Khách đi theo phía sau, vừa bước ra một bước đã cảm giác hình như giẫm lên cái gì đó.

Cúi đầu nhìn, chỉ thấy dưới chân lại là một cái đường ray, thậm chí hắn có thể cảm nhận được đường ray đang rung lên, càng ngày càng mạnh.

Lại ngẩng đầu lên, trước mắt đâu phải núi rừng đất hoang gì, rõ ràng là một đường hầm.

Thấy thế, Triệu Khách nghẹn một hơi trong ngực: “Mả mẹ nó!”

“Đô!!”

Triệu Khách vừa nói xong, tiếng còi xe lửa đã quanh quẩn ở trong đường hầm, một luồng gió mang theo mùi than đá gay mũi thổi tới từ bên kia đường hầm.

Trong chốc lát sương mù tan hết, tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc như là biển động tràn đầy trời đất đè xuống.

Vừa rồi nhìn còn rất xa, lại không ngờ trong chớp mắt đã đến trước mặt hai người.

Vương Ma Tử trợn mắt, ánh đèn halogen chiếu tới suýt thì lóe mù mắt chó của hắn ta.

Vào thời khắc mấu chốt vẫn là Triệu Khách phản ứng kịp thời, gọi ra Nhiếp nguyên thủ như là đập muỗi, một tay đập Vương Ma Tử vào vách tường đường hầm.

Đồng thời nghiêng người té nhào vào góc tường đường hầm, lấy ra Tuyết Cơ Tử từ trong Không gian giới chỉ, chỉ thấy lưỡi đao đâm thẳng vào khe gạch của đường hầm giúp Triệu Khách giữ vững thân thể.

Đừng tưởng né tránh được đường đi là an toàn, đường hầm này chật hẹp như vậy, khoảng cách hai bên đường chỉ khoảng một mét.

Lúc xe lửa chạy như bay, luồng khí cuốn lên cũng đủ để cuốn người vào dưới bánh xe.

Xem tin tức thỉnh thoảng sẽ thấy các cặp tình nhân chụp ảnh gần đường ray, tưởng không đứng ở trên đường ray thì không sao.

Thật sự không biết lúc xe lửa đi qua với tốc độ cao, sẽ khiến khí áp ở khu vực này xuất hiện sự thay đổi.

Lại thêm đoàn tàu rất dài, lúc di chuyển tốc độ cao gần đường ray sẽ sinh ra vòng xoáy sóng khí mạnh mẽ, rất dễ hút một vài vật thể có thể di chuyển theo phương hướng di chuyển của xe lửa.

Không có thân thể nặng hai trăm cân đi lên, ngay cả chân cũng đừng mong chạm đất.

Cho nên thỉnh thoảng ôm chặt một tên mập vẫn có chỗ tốt, ví dụ như Tiểu Long nhà cách vách.

Đáng tiếc, hiện tại Triệu Khách không có tên mập để ôm, cũng chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, cố hết sức ổn định thân thể của mình.

“Ầm ầm…”

Bên tai vang lên tiếng xe ầm ầm, chấn động đến mức lỗ tai Triệu Khách vang lên ong ong, Triệu Khách ngẩng đầu nhìn cửa sổ xe trên thùng xe màu xanh lập lòe ánh sáng, sáng đến mức Triệu Khách hoa mắt.

Nhưng trong thoáng chốc nhìn vào cửa sổ xe, một khuôn mặt như đã từng quen biết chợt lóe lên trước mặt Triệu Khách.

Tuy rất ngắn ngủi nhưng Triệu Khách vẫn nhìn rõ ràng một bên mặt, hắn nhớ mang máng hình như đã gặp một bên mặt của nữ nhân kia ở chỗ nào đó.

Thấy xe lửa dần đi đến toa cuối, trong lòng Triệu Khách khẽ dao động, phương hướng của chiếc xe này giống với phương hướng mà ngọc bài chỉ dẫn, tại sao hắn không đi nhờ xe chứ?

Nghĩ tới đây, Triệu Khách nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, thu hồi Tuyết Cơ Tử, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm đuôi xe càng ngày càng gần, trong lòng nhẩm tính khoảng cách giữa đôi bên.

30… 20… 10… 5… Nhảy.

Thả người nhảy một cái, chỉ thấy hai tay Triệu Khách bám lấy đòn sắt ở trên thùng xe, đổi lại là trong hiện thực làm ra hành động như vậy, hắn chắc chắn phải phải chết.

Nhưng tốc độ của Triệu Khách đủ nhanh, thể phách của hắn cũng vượt qua người thường, mượn lực đạp một cái như con khỉ dễ như trở bàn tay bò lên toa xe ở phần đuôi.

Đồng thời dùng Nhiếp nguyên thủ vồ một cái, bàn tay lớn màu vàng óng như bắt con gà con, túm lấy cổ áo Vương Ma Tử kéo người đến.

“Đi đường như thế nào lại gặp được xe lửa?”

Triệu Khách nắm tay kéo Vương Ma Tử lên xe lửa, mở miệng dò hỏi.

Vương Ma Tử đưa tay xoa mắt của mình, suy nghĩ nói: “Có lẽ lúc chúng ta xuống núi đã vô tình rời khỏi không gian kia, chỉ là chúng ta không biết.”

Sở dĩ không ai có thể nói ra kích thước của thần bí chi địa, cũng là vì nơi này càng giống mảnh vỡ của vô số không gian khủng bố, lung tung rối loạn chắp vá vào với nhau.

Sơ ý một chút, có khả năng ngươi đã chạy từ Bắc Cực đến Châu Phi.

“Đi vào trước, tìm chút gì đó ăn!”

Bình Luận (0)
Comment