Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1701 - Chương 1701 - Đoàn Tàu U Linh (10)

Chương 1701 - Đoàn tàu U Linh (10)
Chương 1701 - Đoàn tàu U Linh (10)

Trong lúc nhất thời, cảm giác kiếm treo ở trên đỉnh đầu khiến trên cột sống Triệu Khách trào ra khí lạnh mơ hồ.

Người đằng sau mặt kính là ai?

Sau lưng hắn lại là cái gì.

Trong một loạt nghi ngờ, Triệu Khách cúi đầu giả vờ không biết rõ tình hình đi về phía trước, nhìn khoảng cách giữa mình và sợi dây đèn.

Trong chốc lát, nhịp tim của Triệu Khách bắt đầu tăng tốc.

“Ngươi nhất định phải tin tưởng ta! Chạy sang bên trái, đừng quan tâm sau lưng là cái gì, tuyệt đối đừng quay đầu!”

Trên mặt kính bị viết xuống từng hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo thật dài, thậm chí Triệu Khách còn muốn hỏi hắn ta là ai, bóng đen ngoài mặt kính lại đã lặng yên biến mất không thấy.

Nhìn thoáng qua hành lang trống trải mờ tối bên trái, Triệu Khách không khỏi thở sâu, chậm rãi đi về phía dây đèn, duỗi cánh tay ra.

“Rống!”

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu khẽ giống với một loại dã thú, khiến cơ bắp trên cánh tay Triệu Khách lập tức trở nên căng thẳng, mồ hôi lăn xuống theo cái trán.

Triệu Khách hơi nhắm mắt lại, hắn có thể cảm nhận được khí tức cái chết đang bao phủ cả người hắn.

Sau khi im lặng một lát, cảm giác được sự khác thường sau lưng dần bình ổn lại, Triệu Khách đột nhiên mở mắt ra, ngón tay nắm sợi dây đen.

“Tách!”

Một tiếng kéo đèn trong trẻo vang lên, cùng lúc bóng tối bao trùm hắn, Triệu Khách đột nhiên hất cái bao trên vai xuống, hắn không nóng lòng bỏ chạy mà nhanh chóng ngồi xổm xuống, ngã nhào xuống mặt đất bên phải.

Ngay lúc Triệu Khách nhào tới, trong không khí phát ra một tiếng xé gió.

“Xẹt xẹt xẹt xẹt!”

Mặt kính trước mặt lập tức bị nổ đến nát vụn, vách xe bằng sắt như bị xé ra một cái lỗ thủng lớn.

Không dám tưởng tượng, nếu vừa rồi hắn lựa chọn chạy trốn giữ mạng, đoán chừng kết quả cũng bị chặn ngang xé thành hai nửa.

Một kích không thành công, một đoàn cái bóng mơ hồ trong bóng tối sau lưng tức giận đến mức vặn vẹo thân thể.

Triệu Khách cũng không bày tỏ sự tin tưởng không chút ngờ với lời nói của người bên ngoài mặt kính, mà không quay đầu lại bật dậy chạy sang bên phải.

Không sai, là bên phải chứ không phải bên trái.

Triệu Khách cũng không chạy theo con đường mà đối phương đã chỉ rõ cho mình, mà chạy đi theo hướng bên phải.

Trước khi tiến vào thần bí chi địa lần này, Vương Ma Tử đã từng nhắc nhở hắn không nên tin bất kỳ ai.

Lần trước trong việc Vương lão thái, Triệu Khách càng tiến thêm một bước chứng minh câu nói này.

Dù là Vương Thốt, Lâu lão đầu, thậm chí là lão bà Vương Thốt, lời nói của ba người hay tin tức trong trí nhớ, phần lớn đều trộn lẫn lời nói dối.

Triệu Khách không rõ rốt cuộc bóng người bên ngoài mặt kính là ai, nếu là Thôi Kiến Quốc, vậy chữ của hắn ta tuyệt đối không xấu như vậy.

Nếu là Vương Ma Tử, hắn ta làm thế nào kết luận hắn là ai?

Hoặc là hai người đều không phải, trong loại tình huống này lại muốn hắn tin tưởng hắn ta? Hắn không làm được.

Nhưng có một điều mà Triệu Khách có ý kiến vô cùng thống nhất với đối phương.

Trong nháy mắt bò dậy từ dưới đất, Triệu Khách cũng không quay đầu lại chạy về phía trước, căn bản không quay đầu xem rốt cuộc thứ đồ chơi kia là cái gì.

Khác với toa xe bên trái, toa xe bên phải chắc là toa xe để quân quan cao cấp dừng chân, mỗi căn phòng đều được ngăn cách.

Triệu Khách còn chưa xông vào toa xe đã giơ khẩu súng lục trên tay lên, bắn nát bóng đèn trong toa xe phía trước.

Trong nháy mắt, toàn bộ toa xe chìm vào một vùng tăm tối, trong hoàn cảnh mờ tối chỉ nghe tiếng “lạch cạch lạch cạch” truyền đến, dường như là tiếng bước chân nhưng càng giống là tiếng rắn mối di chuyển.

“Xuy phù!”

Tiếng thở dốc to khỏe quanh quẩn trên hành lang ngoài phòng, cái bóng mơ hồ dần xuất hiện ở trong bóng đêm, một đôi trong mắt to như chuông đồng nhanh chóng chuyển động trong hốc mắt, liếc mắt trên dưới nhìn căn phòng trước mặt.

“Ông!”

Khung cửa chất gỗ ma sát phát ra tiếng động chói tai, nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra, Triệu Khách không nhịn được ngừng thở, cố hết sức khiến cơ bắp trên người bình tĩnh lại.

Tiếng thở dốc vang lên bên tai, thậm chí Triệu Khách có thể cảm nhận được một luồng gió tanh phun ra, thổi vào trên tóc mình.

“Lạch cạch!”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Triệu Khách mở mắt nhìn qua, chỉ thấy móng vuốt màu xanh sẫm rơi thẳng xuống trước mặt hắn.

Không phải móng vuốt dã thú cũng không phải bàn tay người, càng giống móng vuốt một loại sinh vật hệ thủy nào đó.

Trong khe hở đầu ngón tay mang theo một tầng màng thật dày, sau khi bước đi mỗi một bước đều sẽ để lại một đoàn chất lỏng sền sệt ở dưới đất.

Sau khi kiểm tra một vòng không có thu hoạch gì, quái vật đột nhiên quay người lại, nhanh chóng lao ra ngoài cửa.

“Lạch cạch lạch cạch…” Tiếng bước chân càng đi càng xa, dần không có tiếng vang nữa.

Thấy thế, Triệu Khách trốn ở dưới ván giường đột nhiên thở ra một hơi, cảm giác sau lưng đã ướt nhẹp.

Hắn không thấy rõ dáng vẻ của quái vật kia, nhưng hiển nhiên thứ đồ chơi này không phải loại u hồn lệ quỷ.

Quan trọng nhất là, tên này hoàn toàn ẩn hình ở nơi có ánh sáng.

Chưa nói đến rốt cuộc thứ đồ chơi này là cái gì, bóng người xuất hiện sau mặt kính khiến Triệu Khách hiểu rõ, hắn và Yamana Ichiro không phải người sống duy nhất trên chiếc xe lửa này.

Bình Luận (0)
Comment