Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1702 - Chương 1702 - Đoàn Tàu U Linh (11)

Chương 1702 - Đoàn tàu U Linh (11)
Chương 1702 - Đoàn tàu U Linh (11)

Tuy quái vật kia đã rời đi, nhưng Triệu Khách lại không lao ra ngay, mà nằm ở dưới tấm ván giường nghỉ ngơi một chút.

Thân thể của Yamada không giống với người đưa thư, có được thể phách và sức chịu đựng cường đại.

Một loạt hành động diễn ra trong thời gian cực ngắn đã tiêu hao rất nhiều thể lực trong thân thể Yamada.

Đây là lý do vì sao Triệu Khách không lựa chọn chạy trốn giữ mạng, mà là chạy trốn.

Vì cứ tiếp tục chạy như thế, hắn chưa chắc có thể chạy thoát được con quái vật đang đuổi giết, càng có khả năng rơi vào cạm bẫy do người khác thiết kế tốt.

Nghỉ ngơi một lúc, Triệu Khách cẩn thận leo ra từ dưới ván giường.

Nhìn đống chất lỏng sền sệt do quái vật để lại ở trên mặt đất, Triệu Khách quệt một chút, đặt ở dưới chóp mũi ngửi thật kỹ.

Mùi hôi thối mang theo mùi tanh đặc biệt khiến Triệu Khách nghĩ đến mỡ bị hư thối.

“Thịt người?”

Mùi vị quen thuộc không khỏi khiển Triệu Khách suy đoán, hắn bôi số mỡ này trên người mình, tuy mùi hôi thối xông thẳng vào mũi nhưng mùi hương này chắc chắn là một cách ngụy trang rất tốt.

Sau khi bôi một lớp ngụy trang, Triệu Khách lại quay về nhà bếp, hắn vẫn muốn mang theo đống đồ hộp kia.

Đừng nói cái gì mà người chết vì tiền, chim chết vì ăn, sau đó thường còn một câu nữa, đó là người không tiền không thể đứng thẳng, chim không ăn mà chết.

Hắn cứ tiếp tục kéo dài sẽ không chống đỡ được bao lâu, đến lúc đó gặp được tình huống đột ngột, trên người không có chút sức lực nào, sao có thể đối mặt với nguy hiểm.

Cho nên Triệu Khách vẫn muốn nhặt đống đồ hộp kia về, nhưng lần này Triệu Khách không dám mang theo quá nhiều, mà chia ra từng nhóm nhét vào trong túi, tính toán khẩu phần lương thực đủ cho ba ngày.

Ngay lúc Triệu Khách dự định quay về đầu tàu trước, ánh mắt nhìn thoáng qua, nhìn về phía hành lang bên trái mà bóng người bên ngoài mặt kính đã chỉ dẫn cho hắn vào trước đó.

Trong hành lang mờ tối, hoàn toàn không nhìn rõ rốt cuộc phía sau có cái gì.

Thấy thế, Triệu Khách im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi xem thử.

Dù sao, hắn không phải người chịu đói tìm đường sống ở nơi hoang dã, dự định sinh sống ở chỗ này, mà đang nghĩ cách để thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.

Sau khi sắp xếp lại một chút, Triệu Khách cẩn thận sải bước đi vào toa xe.

Trong xe trống trải, lờ mờ có thể thấy được trên bàn trưng bày một vài món đồ dùng hàng ngày và bánh bao gặm được một nửa.

Dường như gặp việc gì đó đột ngột xảy ra, gần như không có ai để ý tới những món đồ trên bàn.

“Kỳ quái!”

Thật ra nói cho cùng, sau khi Triệu Khách và Yamana Ichiro ở đầu xe tiến vào đường hầm, ngoại trừ tiếng ca quỷ dị ở trong đài radio cũng chưa phát hiện tình huống đặc biệt gì.

Những binh lính này đã gặp việc gì?

Mang theo sự hoang mang, Triệu Khách tiếp tục cất bước đi ra sau, lúc đang muốn mở cửa toa xe trước mặt, mùi hôi thối quen thuộc trong không khí khiến Triệu Khách dừng lại bàn tay đã duỗi ra một nửa.

Hắn ngồi xổm xuống, dùng ngón tay bám vào cạnh cửa, cẩn thận đẩy cửa toa xe ra một cái khe thật nhỏ, con mắt nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy trong xe có một ngọn đèn dầu yên tĩnh đứng đó, ánh đèn yếu ớt lúc sáng lúc tối, theo ánh đèn khó mà phân biệt bóng dáng, thỉnh thoảng lại có bóng dáng lóe lên trước ánh đèn.

“Đệt! Tôn tử này thật sự không phải thứ tốt!”

Thấy thế, Triệu Khách không nhịn được ngừng thở, cẩn thận đóng cửa toa xe lại, ngổi xổm người lùi lại từng bước một.

Trong chiếc xe này có ít nhất ba bốn con quái vật.

Nếu hắn thật sự nghe theo tôn tử kia, đến lúc đó lao thẳng đến nơi này, có chết cũng không biết chết như thế nào.

Triệu Khách ngồi xổm, cố hết sức không để bản thân phát ra tiếng động, một bước, hai bước.

Nhìn mình dần lùi về, trong lòng cũng bình tĩnh lại, con đường này không đi được, không bằng quay về con đường trước đó lại nói.

“Phanh phanh phanh!”

Ngay lúc này, đột nhiên trên cửa sổ vang lên tiếng gõ trong trẻo.

“Lại là ngươi!”

Triệu Khách quay đầu, trong hai con ngươi tràn ra một vòng sát ý, chẳng cần biết người này là ai nhưng có thể chắc chắn tên này không có ý tốt!

Dường như đối phương cũng phát hiện ánh mắt của Triệu Khách, thổi một luồng khí nóng lên mặt kính, ngón tay không nhanh không chậm viết lên mặt kính: “Nhìn bên trái!”

Triệu Khách hít sâu một hơi, hắn biết tên này không có lòng tốt nên từ đầu đến cuối đôi mắt không hề rời khỏi cái bóng mơ hồ này, một tay khác tìm kiếm bao súng bên hông.

Triệu Khách nghiêng người, dùng ánh mắt còn lại nhìn về phía bên trái, nhưng sau khi thấy rõ ràng chữ viết trên mặt kính bên trái, cảm giác lạnh buốt lập tức bao phủ cả người Triệu Khách.

Chỉ thấy trên mặt kính viết bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Đi theo ta đi!!”

Cũng đúng lúc này, chỉ thấy một sợi dây thừng mảnh khảnh trong bóng tối đột nhiên siết chặt, “cạch” một tiếng kéo chốt hộp đèn, chỉ thấy hai bóng đen 200w trong toa xe đột nhiên sáng ngời.

Ánh sáng mạnh chiếu xuống, khiến đôi mắt Triệu Khách đang quen với bóng tối phải chịu đựng sự đau khổ như bị một viên đạn tia chớp bắn trúng.

Dựa theo trí nhớ trước đó, hắn giơ khẩu súng trong tay lên bắn thẳng về vị trí bóng đen.

“Phanh phanh phanh phanh!”

Bình Luận (0)
Comment