Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1703 - Chương 1703 - Đoàn Tàu U Linh (12)

Chương 1703 - Đoàn tàu U Linh (12)
Chương 1703 - Đoàn tàu U Linh (12)

Bắn liên tiếp bốn phát, cho đến khi viên đạn trong băng đạn bị bắn hết sạch, Triệu Khách giãy giụa dụi mắt, nhưng ánh sáng quá chói mắt khiến Triệu Khách vừa mở mắt ra đã cảm thấy nước mắt không kìm được chảy ra theo hốc mắt.

Hắn đã nghe được tiếng kêu khẽ hưng phấn của những quái vật đằng sau cánh cửa kia, dường như đã bu lại thành một đống, tranh đoạt xem ai xông tới trước.

Ngay lúc Triệu Khách nghe thấy cửa toa xe bị đè ép thô bạo mở ra, đột nhiên cảm giác có người kéo cánh tay Triệu Khách từ phía sau, kéo mạnh một cái.

“Đừng nói chuyện!!”

Một giọng nói từ tính truyền vào bên tai Triệu Khách, Triệu Khách chỉ nghe được thứ gì đó đóng lại, một lát sau con mắt đã dần quen thuộc, Triệu Khách mới chậm rãi mở mắt ra.

Trước mắt là một cái tủ sắt không lớn, kích cỡ vừa đủ cho hai người trốn ở bên trong.

Lại nhìn sang bên cạnh, là một người trung niên mặc quân phục Oa quốc, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói chuyện.

Lúc này, chỉ nghe bên ngoài tủ quần áo có tiếng bước chân “lạch cạch lạch cạch” dần tới gần.

Dường như những quái vật này có tình cảm đặc biệt với ánh sáng, tuy Triệu Khách không thấy bọn chúng nhưng có thể cảm giác được những quái vật này đang quay xung quanh bóng đèn, hưởng thụ ánh đèn tưới tắm.

Nhưng lúc này người trung niên bên cạnh lại vỗ nhẹ bả vai Triệu Khách, chỉ bàn tay mình đang khẽ khàng giơ lên, làm ra một dấu tay nắm đấm đưa về phía trước với Triệu Khách.

Nhìn dấu tay này, vẻ mặt Triệu Khách trở nên cổ quái, không ngờ lại gặp được Vương Ma Tử ở đây!

Một động tác bắt quyền đơn giản trông đặc biệt bỉ ổi, nếu không phải Triệu Khách rất rõ lúc Vương Ma Tử dạy hắn Quyền cương ngoại phóng như thế nào, đã đặc biệt giảng giải một vài động tác cho hắn, e rằng đổi lại là người khác còn tưởng con hàng này là đồ biến thái, muốn bắt em trai của mình.

Thấy thế, Triệu Khách cẩn thận đưa tay ra, khác với Vương Ma Tử, Triệu Khách mở bàn tay ra như đang nắm một cái bánh bao vô hình, vò trái phải vò trên dưới.

Thấy dấu tay của Triệu Khách, đôi mắt người trung niên sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách, vẻ mặt cuối cùng đã tìm được tổ chức.

Ngón trỏ và ngón cái áp vào nhau xoay vặn, xoa bóp, Triệu Khách thấy hắn ta còn muốn tiếp tục ra dấu tay, đưa tay cắt ngang hắn ta tiếp tục khoa tay, tỏ ý hắn biết đã xảy ra chuyện gì.

Nếu để người khác nhìn thấy, còn tưởng hai tên biến thái trốn trong ngăn tủ, ra dấu làm thế nào bắt em trai.

Kéo tay Vương Ma Tử qua, Triệu Khách viết ba chữ lên lòng bàn tay hắn ta: “Thôi Kiến Quốc.”

Vương Ma Tử lắc đầu.

Trên thực tế, lúc hắn ta phát hiện tình huống không thích hợp, hắn ta đã biến thành một binh lính Oa quốc, căn bản không phát hiện bóng dáng Thôi Kiến Quốc và Triệu Khách.

Tuy Vương Ma Tử không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng thắng ở chỗ kinh nghiệm phong phú, đã nhanh chóng nhập vai nhân vật.

Nhưng sau khi thấy xe lửa tiến vào đường hầm, Vương Ma Tử mới cảm nhận được một cảm giác nguy cơ, nhân lúc mọi người không chú ý đã nhanh chóng trốn vào trong ngăn tủ.

Kết quả vừa trốn đã trốn đến tận bây giờ, hắn ta vừa buồn ngủ vừa đói, suýt đã ngủ mất.

Nếu không phải tiếng súng của Triệu Khách làm hắn ta giật mình tỉnh lại, có lẽ hắn ta còn phải ngồi thêm một lúc nữa.

Hiện tại Triệu Khách cũng không rảnh hỏi Vương Ma Tử rốt cuộc lúc ấy trên xe lửa đã xảy ra chuyện gì, chuyện quan trọng nhất là nghĩ cách lập tức rời khỏi nơi này.

Triệu Khách dựa vào khe cửa ngăn tủ nhìn ra bên ngoài, hai bóng đèn một trái một phải chiếu sáng toa xe lửa này.

Trước đó quá tối, Triệu Khách không chú ý đến, lúc này dựa vào ánh sáng bên ngoài quan sát, toa xe lửa này càng giống một khu chỉ huy hơn, phía trước còn đặt một cái đại sa bàn, vách tường treo một lá cờ thêu.

Chẳng trách bóng đèn trong toa xe này lại sáng hơn toa xe khác rất nhiều.

Thấy thế, Triệu Khách lập tức cảm thấy hơi khó giải quyết, đối phương rất biết chọn chỗ.

Vị trí nơi này trống trải, so sánh với căn phòng được chia ra trước đó hoàn toàn không có chỗ núp.

Muốn bất ngờ leo ra ngoài tuyệt đối không thể nào, con đường còn lại là leo ra từ cửa sổ, trốn ở ngoài cửa sổ xe giống cái bóng đen mơ hồ kia.

Nhưng cái cửa sổ cách bọn họ gần nhất cũng hơn ba mét, hơn nữa cửa kính đang đóng, cần dùng rất nhiều sức phá ra.

Khoảng cách ba mét, nhìn như lao ra hai bước là có thể đến được, nhưng Triệu Khách hiểu rõ lực lượng và tốc độ của những quái vật này.

Nếu là thân thể của hắn căn bản không cần rắc rối như vậy, thậm chí Triệu Khách có mấy cách để xử lý những quái vật này.

Nhưng hiện tại bọn họ chiếm cứ thân thể người bình thường, đối mặt với loại quái vật này, hoàn toàn không có cơ hội đối đầu chính diện.

Thật ra còn có một cách, cách này cũng an toàn nhất, đó là chờ!

Chờ nồi hơi xe lửa đốt hết nhiên liệu bên trong, sau khi máy phát điện dừng vận hành, bóng đèn sẽ tự tắt.

Nhưng trước đó đã có vết xe đổ Yamana Ichiro rút nguồn điện của đài radio, đài radio vẫn có thể vận hành, trong lòng Triệu Khách cũng không rõ cách này có hy vọng lớn đến mức nào.

Trong lúc nhất thời, Triệu Khách không nhịn được nghĩ đến câu châm ngôn kia: “Không bột đố gột nên hồ.”

Bình Luận (0)
Comment