Lúc nói chuyện, chỉ thấy Heo mập lấy ra một cái gậy cháy từ trong sách tem, xoay mở gậy cháy, tiện tay ném vào vực sâu trước mặt, dựa vào ánh sáng của gậy cháy mơ hồ thấy được dường như xung quanh có vực sâu có thứ gì đó.
“Quả nhiên là thế!”
Chỉ thấy Heo mập chỉ vực sâu trước mặt, nói: “Các ngươi nhìn kỹ một chút, hình như trên vách đá này có một thềm đá, đường ra ở phía dưới.”
“Ta tin ngươi mới lạ!”
Có người tỏ vẻ không tin Heo mập, nhưng Trương Hải Căn suy nghĩ, vẫn mở miệng nói: “Ta tin ngươi!”
Nói xong quay đầu nhìn về phía những người còn lại: “Ngoại trừ con đường này, chúng ta cũng không có đường ra nào khác, hoặc là đi đến tận cuối, hoặc là tự nghĩ cách đổi đường ra.”
Dường như bị việc vừa rồi kích thích, Trương Hải Căn nói xong lại vác Tề Lượng lên lưng mình, thở sâu, dùng giọng chỉ có bản thân nghe được nói: “Tiểu Lượng, có ta! Đừng ai nghĩ động đến ngươi!”
“Ha ha, tiểu đệ của đại ca dẫn đầu đã nói chuyện, ta không có ý kiến gì!”
Ngô Á híp mắt đi theo phía sau xuống dưới, những người còn lại thấy thế cũng không tiện nói gì, cất bước đi theo sau.
Heo mập vẫn giữ vị trí đi giữa của mình, nhưng lúc đoàn người đi được một nửa, tai Heo mập khẽ lay động, đột nhiên dừng bước không đi.
“Đi đi?”
Người phía sau thấy Heo mập không đi, không nhịn được giục.
“A a a!” Cũng không biết Heo mập nghĩ đến điều gì, bị người phía sau thúc giục lại hơi ngẩn ngơ, gật đầu nhanh chóng đi theo xuống dưới, nhưng vừa đi trong lòng vừa suy nghĩ: “Kỳ quái, sao ta lại nghe được tiếng xe lửa??”
“Ầm ầm!”
Một ngọn lửa đột nhiên bốc cháy trong tủ sắt, ngọn lửa nóng bỏng khiến tia sáng trong toa xe trở nên vặn vẹo, tiếng gào thét trầm thấp vang lên.
Nhìn kỹ không khó phát hiện dưới ánh đèn toa xe có ba cái bóng mơ hồ lúc ẩn lúc hiện.
Đúng vào lúc này, một bàn tay vững vàng mạnh mẽ đột nhiên đưa ra từ sau tủ sắt, bắn liên tiếp hai phát “phanh phanh”, bắn nát hai cái bóng đèn trái phải.
Trong nháy mắt mất đi ánh đèn chiếu xuống, ba sinh vật trông như rắn mối cỡ lớn dần lộ ra bóng dáng, nhưng đôi mắt như chuông đồng của chúng nó chỉ chú ý đến ánh lửa trong tủ sắt, muốn tới gần lại không dám bước lên.
Nhân lúc những quái vật này bị ánh lửa hấp dẫn, hai người Triệu Khách và Vương Ma Tử nằm sấp, bò từ tủ sắt đến cửa sổ bên cạnh.
Có ánh lửa của tủ sắt hấp dẫn, Triệu Khách lặng lẽ mở cửa sổ ra, quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng.
Đây là lần đầu tiên Triệu Khách đánh giá những con quái vật này từ phía chính diện, da thịt màu đen không nhìn rõ rốt cuộc đầu là cái gì, thân thể to khỏe mạnh mẽ trông không khác con rắn mối cỡ lớn là bao, điều khác biệt duy nhất là những quái vật này có năng lực ẩn thân trong tia sáng.
“Nhanh lên!”
Vương Ma Tử ở phía sau khẽ giục, Triệu Khách cẩn thận đứng lên, cố hết sức để bản thân không phát ra bất kỳ tiếng động khác thường gì.
Thật ra cửa sổ không lớn, nhưng cũng may thân thể Yamada cũng không tính là mập mạp, Triệu Khách cẩn thận trượt ra ngoài từng chút một.
Đưa tay giữ chặt tay cầm ở trên cửa xe, một chân đứng thật vững, sau khi xác định thân thể đã vững vàng, hắn liếc mắt nhìn quanh một vòng, vẫy tay ra hiệu Vương Ma Tử leo ra theo mình.
Thật ra Vương Ma Tử đã muốn leo ra từ lâu, tủ sắt sau lưng đã sắp bị đốt rụi, thậm chí Vương Ma Tử có thể cảm nhận được sau mông mình lạnh vù vù.
Thấy Triệu Khách vẫy tay, Vương Ma Tử không khỏi ngừng thở, cẩn thận bò ra ngoài cửa sổ.
Sau khi bò ra được nửa người, Vương Ma Tử mở mắt nhìn xung quanh không khỏi rung lên một cái, không khí bên ngoài lạnh hơn trong xe không chỉ một phần.
Bóng tối trống trải tĩnh mịch, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ ánh sáng gì.
“Móa nó, sớm biết vậy đã cởi quần của ngươi!”
Vương Ma Tử thầm mắng một câu ở trong lòng, gà của mình đã có thể gọi là đào mừng thọ.
Nhưng cũng may, không biết có phải chủ nhân thân thể này không thường xuyên cạo lông hay không, lông tóc vừa thô vừa đen, kéo dài từ bụng đến bẹn đùi, trống giống như mặc một chiếc quần thu đông màu đen rất dày.
Vì vậy không nhìn kỹ cũng không thấy đào mừng thọ nho nhỏ giấu ở dưới quần thu đông.
Ngay lúc Vương Ma Tử bò ra được nửa người, cũng không biết một con quái vật trong xe có cọng gân nào không đúng, thấy ánh lửa trong tủ dần thu nhỏ lại dùng đuôi quất mạnh một phát vào tủ sắt.
Lực lượng của đám quái vật này rất to lớn, đừng nói tủ sắt lá mỏng manh, chỉ thấy có thể tùy tiện đánh nứt cả toa xe.
Tủ sắt mỏng manh lập tức nổ tung chia năm xẻ bảy, một đám đốm lửa rơi thẳng vào giữa hai chân Vương Ma Tử.
Chỉ thấy đốm lửa yếu ớt dính vào một sợi lông tóng đen bóng, đốm đỏ lóng lánh dần nhóm lửa bên trên lông tóc, theo đó là một mùi khét lẹt đặc biệt.
Vừa nãy Vương Ma Tử còn phàn nàn mình sẽ co lại thành đào mừng thọ, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Hít!!”
Một luồng khí lạnh theo cổ họng tràn vào phế phủ, nhìn ánh đỏ chớp lên điểm sáng lại càng ngày càng sáng ở phía dưới.
Vương Ma Tử lập tức cảm giác một luồng gai đau nóng rực lao tới, đau đến mức hắn ta nhe răng nhếch miệng, vô thức muốn đưa tay dập tắt ngọn nguồn cây đuốc.