Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1707 - Chương 1707 - Đoàn Tàu U Linh (16)

Chương 1707 - Đoàn tàu U Linh (16)
Chương 1707 - Đoàn tàu U Linh (16)

Trước đó Triệu Khách trốn ở phía dưới ván giường, sau khi quái vật rời đi đã phát hiện chất lỏng còn sót lại ở dưới mặt đất.

Sau khi cẩn thận phân tích, chắc loại chất lỏng này là mỡ sau khi xác chết hư thối, tiếp theo lại phát hiện những nơi quái vật bò qua đều có dầu trơn như thế.

Bây giờ suy nghĩ một chút, hình như những dầu trơn này cũng không phải quái vật tự sản xuất ra, càng giống bôi lên người mình.

Giống như tê giác luôn thích bôi bùn lên người, vì làm vậy không chỉ có thể xua đuổi côn trùng, còn có thể tiến thêm một bước bảo vệ da thịt của bọn nó không bị ánh nắng làm bỏng.

Tuy không rõ vì sao những quái vật này lại muốn bôi dầu trơn lên người, nhưng nghĩ có lẽ cũng là một cách bảo vệ.

Vì vậy bọn nó cũng không sợ lửa, mà là không thích lửa, vì nhiệt độ của ngọn lửa sẽ đốt da của bọn nó.

Nhưng hết lần này tới lần khác bọn nó lại rất thích ánh sáng, tuy cách nói này rất mâu thuẫn nhưng là cách giải thích tốt nhất.

Lúc hai người nói chuyện, Triệu Khách tiện tay mở đồ hộp mang theo ra, bên trong là thịt bò đã được luộc chín.

Sau khi trải qua khí áp cao, lại nhanh chóng đóng kín vào trong hộp, miếng thịt bò đã hoàn toàn biến thành mềm mại nát vụn, ăn một miếng vào trong miệng, ngay cả răng cũng không cần cắn, dựa vào đầu lưỡi đè ép đã có thể cảm giác được miếng thịt bò thật dày đang bị ngươi ép thành thịt nát ở dưới đầu lưỡi.

Về phần hương vị, tuy rất đơn giản nhưng đã cố hết sức giữ lại nguyên vị của thịt bò.

Đối với hai người đã đói đến ngực dán vào lưng, không có việc nào vui vẻ hơn bắt đầu ăn một miếng thịt bò mềm nhũn.

Điều đáng tiếc duy nhất là hắn chỉ tìm được đồ hộp, lại không thể tìm được món ăn kiểu như bánh bao, nếu ăn cái này với bánh bao chắc chắn hương vị càng ngon hơn.

Một người ăn hết hai hộp thịt bò, tinh thần của Triệu Khách và Vương Ma Tử lập tức tốt hơn rất nhiều, nhưng Triệu Khách còn nhớ rõ có một người đang chờ hắn ở đầu tàu, hơn nữa hắn cũng muốn xem bên đài radio có tình huống mới hay không.

Bao gồm cái bóng mơ hồ bên ngoài cửa kính xe lửa lần này.

Trong mơ hồ, trong lòng Triệu Khách có một loại trực giác, chỉ cần tìm ra tên này, có lẽ bọn họ có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.

Một lần nữa bò vào trong đầu tàu, dường như phát hiện có người đi vào, Yamana Ichiro kích động uốn éo trên mặt đất.

“Là ai! Nhanh! Nhanh cứu ta!”

“Ôi chao! Cách buộc dây này! Thật lẳng lơ!”

Vương Ma Tử đi theo phía sau nhìn Yamana Ichiro ngã trên mặt đất, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Triệu Khách: “Không phát hiện ngươi còn có tay nghề này! Không tệ, chỉ với tay nghề này, sau này ngươi không làm người đưa thư cũng có thể lăn lộn bằng nghề nghiệp bậc thầy trói dây khiến người ta hâm mộ này.”

“Đi, đừng nói nhảm, tay nghề này không liên quan đến ta!”

Triệu Khách bĩu môi để Vương Ma Tử đỡ Yamana Ichiro lên.

Yamana Ichiro thấy Triệu Khách, sắc mặt lập tức trở nên hung ác: “Ngươi là tên phản đồ!”

Đến bây giờ Yamana Ichiro còn tưởng Triệu Khách làm phản, muốn phá hủy đài radio.

Triệu Khách cũng lười giải thích nhiều với hắn ta, nhưng chuyện này có liên quan trực tiếp với Yamana Ichiro.

Cho nên Triệu Khách lấy ra một hộp thịt bò, để Vương Ma Tử nói chuyện rõ ràng với Yamana Ichiro.

Ném chuyện giải thích cho Vương Ma Tử, Triệu Khách lại ôm đài radio thử gọi: “Này, có người không?”

Nhưng cái đài radio này như đã hoàn toàn bị hỏng, không phát ra bất kỳ tiếng gì.

“Khi ngươi tỉnh lại không nói lung tung gì chứ?”

Ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía Yamana Ichiro, lúc này Yamana Ichiro nghe Vương Ma Tử kể lại, cứ như đang nói mớ giữa ban ngày, căn bản không tin tưởng Vương Ma Tử.

Nghe được câu hỏi của Triệu Khách, hắn ta xoay người lại, im lặng không nói.

Thấy thế, Triệu Khách cũng không hỏi hắn ta thêm câu nào nữa, lúc này không tin, sớm muộn gì cũng tin, dù sao tai nghe là giả mắt thấy mới là thật.

Chỉ cần bọn họ còn bị nhốt ở chỗ này, không lâu sau Yamana Ichiro sẽ biết rõ hắn không lừa hắn ta.

“Xì xì xì…”

Đúng vào lúc này, trong đài radio đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào hỗn tạp.

Triệu Khách nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Vương Ma Tử ra hiệu hắn ta giám sát Yamana Ichiro chặt chẽ, không cho hắn ta nói lung tung.

Tiếng động hỗn tạp dần nhỏ lại, qua khoảng vài phút nữa, chỉ nghe trong đài radio phát ra tiếng la yếu ớt.

“Có người không… Có người không… Có người… Không…”

Nghe giọng nói này cảm giác đối phương đã sắp ngủ thiếp đi, Triệu Khách tiếp nhận đài radio: “Nói chuyện! Các ngươi ở bên kia sao!”

“Ừm!”

Giọng Triệu Khách không lớn nhưng lại khiến tinh thần người canh giữ ở đầu bên kia đài radio chấn động, chẳng mấy chốc đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng gọi ầm ĩ đầy hưng phấn của một nam nhân: “Quá tốt, cuối cùng ngươi đã trả lời.”

“Cuối cùng đã trả lời?? Từ lần trước chúng ta nói chuyện đến bây giờ cũng chỉ trôi qua chưa đến một giờ thôi?”

Triệu Khách vừa nói xong, nam nhân nghe vậy đã không nhịn được hô lên: “Một giờ cái gì, hai ngày, ngươi đã không trả lời hai ngày, đúng, hình như chúng ta tìm được cách ra ngoài rồi!”

“Cách đi ra ngoài?”

Ánh mắt Triệu Khách híp thành một đường thẳng, giọng điệu trở nên nghiền ngẫm, tiếp tục nói: “Cách gì?”

Bình Luận (0)
Comment