“Cảm ơn trời đất, cuối cùng ngươi đã đáp lại, ta đợi hơn một giờ mới có thể liên lạc với ngươi thêm lần nữa.”
“Nếu ngươi không muốn vĩnh viễn không liên lạc được với ta, lần sau để vị Tiểu… Tiểu Vương kia đi xa một chút, trong đoàn đội của các ngươi có một tên đầu óc heo như thế, hiện tại ta đã không có bất kỳ lòng tin gì với ngươi.”
Ở đầu bên kia đài radio im lặng một lúc, chẳng mấy chốc Triệu Khách đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết thê lương, từng tiếng nắm đấm đánh vào thịt đầy nặng nề khiến người nghe cảm thấy rất vui vẻ.
Một lát sau, chỉ nghe giọng của nữ nhân tiếp tục truyền đến: “Thật xin lỗi, ta không nên để thằng ngu này trông coi đài radio.”
Mặc kệ đối phương thật lòng hay đang cố ý diễn kịch cho hắn nghe, Triệu Khách cũng không có hứng thú vặn hỏi tiếp.
“Nói về phát hiện của các ngươi đi, ngoại trừ cái tế đàn kia!”
“Chúng ta bị phục kích trong mấy toa xe đằng sau, đối thủ rất kỳ quái nhưng chúng ta tìm được xác một người, trên tay hắn cầm một bản bút ký, dường như hắn đã kiên trì trong chiếc xe lửa này rất lâu.”
Triệu Khách dò hỏi: “Yamana Ichiro?”
“A? Ngươi biết?” Dường như đối phương thấy rất ngạc nhiên vì Triệu Khách lại biết tên của chủ nhân bản bút ký.
Nhưng Triệu Khách lại không muốn trả lời nàng, tiếp tục nói: “Nói về nội dung trên quyển bút ký đi.”
Nữ nhân cũng không giấu giếm Triệu Khách bất kỳ điều gì, kể đại khái nội dung trong bút ký cho Triệu Khách nghe.
Thì ra Yamana Ichiro là người giữ vững ở nơi này rất lâu, về phần thời gian bao lâu thì Yamana Ichiro cũng không biết, ở trong quyển bút ký tóc của hắn ta đã gần tới bả vai.
Những đồ có thể ăn được đã hết sạch, Yamana Ichiro nhắc đến rất nhiều chuyện liên quan đến toa xe ở trong quyển bút ký.
Trong đó bao gồm cả những con quái vật dáng vẻ như rắn mối mà đám người Triệu Khách gặp phải.
Sau khi Yamana Ichiro trở về từ cõi chết mấy lần, phát hiện bọn nó rất thích nguồn sáng, liền làm một cái bẫy để lần lượt giết chết những quái vật này.
Trong lúc đó, Yamana Ichiro nhắc đến một cái bóng mơ hồ luôn cách mặt kính trò chuyện với hắn ta ở trong quyển bút ký.
Về điều này, nữ nhân ở đầu bên kia đài radio đưa ra một đánh giá, có khả năng Yamana Ichiro đã gặp ảo giác.
Nhưng sau khi Triệu Khách và Vương Ma Tử nghe được không khỏi nhìn nhau, Triệu Khách mở miệng cắt ngang nữ nhân: “Đợi chút, có tin tức cụ thể hơn về cái bóng mơ hồ kia không?”
“Ừm! Có, Yamana Ichiro rất đề phòng cái bóng này, hắn cảm thấy cái bóng này là kẻ lừa gạt, thường nói dối lừa hắn, chỉ có điều Yamana Ichiro đã nghĩ rất nhiều cách, từ đầu đến cuối cũng không bắt được hắn.”
Quả nhiên, trên mặt Triệu Khách bao trùm sự lo lắng, trước đó cái bóng này cũng lừa gạt hắn.
“Này, có thể cung cấp một vài tin tức ở bên ngươi không?”
Lúc này, nữ nhân mở miệng thử hỏi thăm tình hình bên Triệu Khách.
Nhưng Triệu Khách chỉ thản nhiên trả lời một câu “không thể trả lời”, sau đó ném đài radio sang một bên, mặc cho nữ nhân bên trong nói cái gì cũng không để ý đến nàng nữa.
“Ngươi làm vậy, không sợ lần sau các nàng lại giở trò sao?”
Vương Ma Tử bên cạnh thấy thế không khỏi nhíu mày, hắn ta cũng nghe rất rõ ràng tiếng kêu thảm và tiếng đánh người kia.
Đối với một cao thủ hệ cận chiến như Vương Ma Tử, chỉ dựa vào tiếng động này đã có thể kết luận, nhóm người này đang diễn kịch.
E rằng trước đó muốn giật dây Triệu Khách, bọn họ nhìn phản ứng của Triệu Khách phát hiện Triệu Khách cũng không phải loại người ngu ngốc, lập tức thay đổi kế hoạch, muốn lừa Triệu Khách để lấy tin tức bên này.
“Hắc hắc, đầu tiên chờ chút đã, qua một đoạn thời gian bọn họ sẽ trở nên trung thực!”
Tuy tên Tiểu Vương kia giả vờ có da có thịt, nhưng trong lúc lơ đãng hắn ta lại để lộ ra rất nhiều tin tức ví dụ như chênh lệch thời gian.
Bên bọn họ chỉ mới trôi qua một hai tiếng, bên kia đã qua ba ngày.
Tiếp tục kéo dài như thế, cho dù người đưa thư thường dự trữ một vài đồ ăn nhiệt lượng cao, nhưng số trang trong sách tem có hạn, đồ ăn nhiều hơn cũng không chịu được sự tiêu hao của bọn họ.
Hiển nhiên, đám người này cũng nhận ra điểm này, cho nên bọn họ mới nóng nảy muốn lừa gạt tin tức bên đám người Triệu Khách.
“Ồ!”
Lúc này, Triệu Khách ngạc nhiên nhìn về phía Vương Ma Tử: “Không phải ta để ngươi trông coi Yamana Ichiro sao?”
“Hắc hắc, không nhịn được lại gần nghe hai câu.”
Vương Ma Tử gãi đầu, vừa nói chuyện vừa đi sang một bên duỗi tay nắm lấy dây thừng, nói với Triệu Khách: “Yên tâm đi, người khác…”
Vừa nói xong, chỉ thấy sắc mặt Vương Ma Tử trở nên cứng đờ, đưa tay kéo dây thừng một phát, không biết dây thừng đã bị cắt thành hai đoạn từ lúc nào!
“Đứt mất!”
Triệu Khách và Vương Ma Tử nhìn sợi dây thừng bị đứt thành hai nửa, cả người cảm thấy không tốt.
Hắn vốn định dọa Yamana Ichiro một chút, dù sau mắt thấy mới là thật tai nghe là giả, hắn và Vương Ma Tử có nói nhiều hơn, Yamana Ichiro vẫn kiên quyết cho rằng hai người đang lừa hắn ta, cho dù hai người nói nhiều hơn, Yamana Ichiro cũng không phối hợp.
Cho dù hành hung một trận cũng vô dụng, tinh thần võ sĩ đạo và niềm tin đã ăn sâu bén rễ vào suy nghĩ của quỷ tử Oa quốc.