Nếu Yamana Ichiro không phối hợp, đánh chết hắn ta, hắn ta còn cảm thấy mình đang hy sinh vì nước.
Triệu Khách và Vương Ma Tử muốn hắn ta phối hợp, cũng chỉ có thể để tên này tự cảm nhận một chút, đến lúc đó không cần phải nói cái gì, tất nhiên tên này sẽ phối hợp với hắn.
Nhưng không ngờ dây thừng lại bị đứt?
“Không phải là… Chất lượng dây thừng không tốt, không chịu nổi nên bị đứt chứ?”
Vương Ma Tử cúi đầu, khuôn mặt nóng bừng, nói cho cùng đây là trách nhiệm của hắn ta, Triệu Khách để hắn ta trông coi Yamana Ichiro, hắn ta không nhịn được tò mò lại gần nghe ngóng.
Nếu không phải hắn ta tò mò tham gia trò vui, e rằng lúc đó phát hiện điều không thích hợp sẽ nhanh chóng kéo Yamana Ichiro lên.
“Không đâu, trọng lượng của tên này không nặng như vậy!”
Thân thể Yamana Ichiro thấp bé, đoán chừng cũng chỉ hơn một trăm cân, chất lượng dây thừng này vẫn chịu đựng được hắn ta.
Vương Ma Tử nghe vậy kiểm tra đầu dây một chút, trong chốc lát vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Đợi chút, vết cắt trên dây thừng là dùng dao cắt đứt, chẳng lẽ tên này tự sát?”
Triệu Khách đi lên nhìn, quả nhiên là dây thừng bị cắt, nhưng Yamana Ichiro tuyệt đối không tự sát.
“Nếu hắn là loại người nhát gan hèn yếu kia, sao có thể kiên trì trên chiếc xe lửa này lâu như vậy, thậm chí thiết kế bẫy để giết chết những quái vật kia.”
Nhìn từ quyển bút ký do Yamana Ichiro để lại, tên này sống một thời gian dài dằng dặc chẳng những không điên mất, chết đi, ngược lại cho thấy ý chí muốn sống cường đại.
Một người như thế sao có thể tự sát, về phần hắn ta tự bò lên, cắt đứt dây thừng bỏ chạy, hay người khác cắt đứt dây thừng cứu hắn ta.
Triệu Khách không tiện suy đoán về điều này.
“Làm sao bây giờ?”
Vương Ma Tử đau cả đầu, ngồi dưới đất không dám nhìn Triệu Khách, loại sai lầm cấp thấp này khiến hắn ta thấy hơi áy náy.
Dù sao Yamana Ichiro là manh mối duy nhất trên tay bọn họ, cứ làm mất như vậy, lại còn là cái loại sống không thấy người chết không thấy xác.
Triệu Khách nhìn vẻ mặt áy náy của Vương Ma Tử, không nhịn được vỗ vai hắn ta, an ủi: “Chuyện này cũng không trách ngươi được, mặc dù ngươi không giữ được Yamana Ichiro, nhưng đừng quên chúng ta có quyển bút ký của Yamana Ichiro!”
Thật ra Vương Ma Tử phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, đổi lại là người khác, Triệu Khách cũng muốn cạo chết hắn ta.
Nhưng Vương Ma Tử lại khác, nguyên nhân rất đơn giản, ngươi từng thấy Đường Tăng mắng Bát Giới và Tôn Ngộ Không, đã lúc nào mắng hòa thượng Sa Tăng thật thà chưa.
“Ý của ngươi là…”
Ánh mắt Vương Ma Tử sáng ngời, không sai, trong quyển bút ký của Yamana Ichiro có nhắc đến cái bẫy để giết những quái vật kia.
Bọn họ hoàn toàn có thể làm theo, xử lý những quái vật trong xe.
Nhưng Triệu Khách lại lắc đầu: “Không! Giết chết những quái vật kia cũng không có tác dụng cái chim gì, chúng ta tốn nhiều sức lực như thế làm gì.”
Thật ra quyển bút ký của Yamana Ichiro đã nói cho Triệu Khách biết manh mối, chỉ cần dùng phương pháp loại trừ, không khó hiểu được mấu chốt của vấn đề.
Ví dụ như Yamana Ichiro dựa vào vật tư sinh tồn ở chỗ này một đoạn thời gian rất dài, cho nên đầu tiên loại bỏ việc chiếc xe lửa này sẽ xuất hiện bước ngoặt.
Yamana Ichiro đã giết chết rất nhiều quái vật, nhưng vẫn không thoát ra ngoài.
Cho lên loại bỏ những quái vật kia, có thể chứng minh giết chết những con quái vật kia cũng không thể giải quyết vấn đề.
Sau khi giải quyết những điều này, hiển nhiên vấn đề mà Yamana Ichiro không giải quyết được sẽ là cách rời đi.
Ví dụ như… Cái bóng mơ hồ kia!
“Ngươi muốn làm gì!” Nhìn dáng vẻ đã tính trước của Triệu Khách, trong lòng Vương Ma Tử chấn động, cả người đầy tinh thần.
Triệu Khách nhìn dáng vẻ vô cùng nhiệt tình của Vương Ma Tử, trong lòng không khỏi trộm vui mừng.
Quả nhiên, biệt danh Sa Tăng này thật sự rất phù hợp với Vương Ma Tử, đại diện điển hình vùi đầu gian khổ làm việc.
So sánh với tên Trư Bát Giới Heo mập kia, lại khiến hắn bớt lo hơn nhiều.
“Ừm… Đội ngũ này, nếu gặp phải ngựa Bạch Long, trên cơ bản ta có thể lên Tây Thiên!”
Sau khi Triệu Khách trộm vui vẻ một chút, đột nhiên cảm giác hơi không đúng, lại không nghĩ ra cách gì, có khả năng bọn họ không đợi được Bát Giới và Ngộ Không đã lên Tây Thiên thật.
Hai người nghỉ ngơi một lúc ngắn ngủi, sau khi dưỡng đủ tinh thần, chỉ thấy Triệu Khách trực tiếp đá hỏng đài radio.
Dù sao, thứ đồ chơi này không cần điện cũng có thể trò chuyện, mang theo nó có thể tìm hiểu tình huống của một đám người khác bất cứ lúc nào.
Tuy trong lòng không chắc chắn, nhưng Triệu Khách luôn có một loại trực giác mạnh mẽ, có lẽ một nhóm người phía bên kia mới là manh mối quan trọng để bọn họ đi ra.
Nói một cách nghiêm khắc, tuy hai bên không cùng một thời không, nhưng trên thực tế bọn họ lại là châu chấu trên một sợi dây thừng.
Hai người nhanh chóng bò qua toa xe lửa, đến toa xe cất chứa vũ khí để trang bị một vài thứ lên người mình.
Ở trong bút ký của Yamana Ichiro có nhắc đến, những quái vật này rất sợ lửa nhưng rất thích ánh sáng.
Về điểm này lại không mưu mà hợp với suy đoán trước đó của Triệu Khách, nhưng trong quyển bút ký này còn có một điều mà Triệu Khách không chú ý đến, đó là những quái vật này rất nhạy cảm với tiếng động.