Loại quái vật này, dù giáp xác bị kéo xuống không cường đại như con quái vật ở một tuyến thời gian khác, nhưng đối với tình huống hiện tại của Triệu Khách và Vương Ma Tử lại là bảo bối hộ thân hiếm có.
Ngay lúc Triệu Khách dự định tìm một cơ hội, xem có thể len lén lấy được một mảnh giáp xác màu đen hay không.
“Xì xì xì…”
Đài radio trong balo đột nhiên lóe lên.
“Ngươi còn đó không?”
Triệu Khách đã nghe giọng nói quen thuộc này rất nhiều lần, nhưng chỉ có lần này Triệu Khách nghe được chút vui sướng từ trong giọng nói của nàng.
“Ta bận rộn nhiều việc, có chuyện gì nói nhanh một chút!” Triệu Khách đè thấp giọng nói.
“Quái vật kia đã biến mất!”
Tuy nữ nhân đã cố gắng áp chế sự hưng phấn trong giọng nói, nhưng Triệu Khách vẫn nghe được sự hưng phấn sống sót sau tai nạn trong giọng nói của nàng.
Triệu Khách và Vương Ma Tử nhìn nhau, không sai, xem ra con quái vật kia là con Kiềm trùng trước mặt.
Đối với điều này, Triệu Khách và Vương Ma Tử thầm thở dài một hơi, ít nhất đây cũng được coi là một tin tức tốt với bọn họ.
Nhưng đúng vào lúc này, câu nói tiếp theo trong đài radio lại khiến nụ cười còn chưa xuất hiện rõ trên mặt Triệu Khách đã cứng lại.
“Đúng rồi, các ngươi đã làm gì? Vì sao toa xe lửa phía sau đột nhiên thiếu mất một phần ba?”
“Ngươi nói… Xe lửa thiếu một phần ba?”
Triệu Khách thở sâu, cảm giác lạnh lẽo đập vào mặt.
“Đúng vậy! Ở giữa thiếu mất một phần ba, thoáng cái đã mất đi một mảng lớn, là các ngươi làm sao?”
Sau khi trong đài radio nói xong cũng không nhận được câu trả lời của Triệu Khách.
Không phải Triệu Khách không trả lời, mà là hiện tại Triệu Khách đã không có thời gian trả lời nàng.
Vác Vương Ma Tử ở trên vai, chỉ thấy Triệu Khách cắn răng điên cuồng lao ra ngoài toa xe.
Thiếu đi một phần ba, chẳng phải bao gồm cả chỗ bọn họ sao.
Mặc kệ vì nguyên nhân gì khiến xe lửa thiếu đi một phần ba, đây đã là chuyện râu ria với đám người Triệu Khách.
Chỉ thấy Triệu Khách cắn răng điên cuồng xông về phía trước.
“Mả mẹ nó, ruột của ta, ruột của ta rơi ra!”
Trong lúc lao đi như điên, Triệu Khách không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ nghe Vương Ma Tử ở sau lưng phát ra tiếng hét chói tai, một đoạn ruột bị rơi ra khỏi vết thương khiến Vương Ma Tử sắp phát điên, hai tay không ngừng nhét ruột vào trong bụng.
Ánh mắt Vương Ma Tử nhìn lên lại thấy hơi không đúng, phương hướng chạy của Triệu Khách cũng không phải là hướng đầu xe, mà là lao về phía phần đuôi xe lửa.
Hắn ta hô lên với Triệu Khách: “Không đúng, ngươi chạy nhầm phương hướng rồi!”
“Không sai, nó đang ngăn cản chúng ta tìm ra tế đàn!”
Tuy không biết cái bóng kia sử dụng thủ đoạn gì khiến xe lửa lặng yên biến mất một mảng lớn ở giữa, nhưng chắc chắn đây là một cái bẫy.
Trong lúc lao đi, Triệu Khách gần như cảm giác được lồng ngực của mình sắp nổ tung, lại như một chiếc động cơ 1.5T chạy trên cao nguyên, theo tiếng động cơ gầm gừ, tuy chân ga đã đạp tới cùng nhưng trên thực tế vẫn chưa hết.
Lúc này Triệu Khách có cảm giác như vậy nhưng hắn còn đang cố sức chạy, vì ít nhất hắn có thể chạy, so với những người chạy cũng không kịp kia, Triệu Khách đã cảm thấy hắn may mắn.
“Cạch!”
Ngay lúc Triệu Khách đẩy ra một toa xe, toa xe dưới chân bắt đầu lắc lư một cách mất tự nhiên, nơi này không có đường ray sao lại xuất hiện xóc nảy.
Vương Ma Tử một tay nắm lấy ruột của mình, sau khi cảm nhận được sự xóc nảy này không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
“Mả mẹ nó! Nhìn phía sau!”
“Nhìn cái rắm! Không có thời gian!”
Triệu Khách căn bản không để ý đến lời nói nhảm của Vương Ma Tử, hắn không biết tình hình sau lưng như thế nào, nhưng hiện tại hắn thật sự không có thời gian nhìn ra sau.
“Ông…”
Tiếng chói tai vù vù vang lên, Triệu Khách dần cảm giác mình càng chạy càng cố hết sức, thùng xe đang nhanh chóng nghiêng về sau.
“Phù phù phù phù…”
Nhìn thùng xe gần trong gang tấc, đồng tử của Triệu Khách dần vằn vện tia máu.
Kết quả chạy đi như bay cực nhanh khiến thân thể người bình thường này bắt đầu hơi ăn không tiêu, trạng thái thiếu dưỡng khí nghiêm trọng khiến khuôn mặt Triệu Khách trở nên đỏ bừng.
Chỉ nghe trong lỗ tai “ong” một tiếng, trong hoàn cảnh thiếu dưỡng khí, tư duy của Triệu Khách lại sinh ra một loại cảm nhận khác biệt.
Mỗi một khuôn mặt quen thuộc, lão gia tử, Cơ Vô Tuế, còn có La Thanh, Đại sư huynh Tống Hằng.
Từng khuôn mặt quen thuộc nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt ân cần.
Nhìn cánh cửa trước mắt, trong hoảng hốt có một giọng nói xuất hiện ở phía trước.
“Sống sót, chỉ có còn sống mới là quan trọng nhất!”
Giọng nói quen thuộc khiến đồng tử Triệu Khách co rụt lại, đôi môi khô khốc, trong hoảng hốt Triệu Khách như thấy được khuôn mặt mà hắn không muốn nhớ lại.
Khuôn mặt gầy gò, vì dinh dưỡng không đủ nên nhìn hơi vàng như nến, thậm chí thân thể nàng khô gầy như gió thổi qua là ngã xuống đất.
Nhưng điều duy nhất không thay đổi trên khuôn mặt đó là nụ cười đầy thân thiện của nàng.
“Tỷ…”
Trong hoảng hốt, Triệu Khách vô thức xòe tay ra, lúc bàn tay đưa ra được một nửa đã thấy bóng dáng trước mặt biến mất theo gió.
Thay vào đó là một băng ghế rất phổ thông, một nữ nhân mặc áo dài cầm một quyển sách cúi đầu, lẳng lặng đọc quyển sách này.
Triệu Khách mơ hồ thấy hơi quen mắt.