Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1735 - Chương 1735 - Con Đường Âm Dương

Chương 1735 - Con đường Âm Dương
Chương 1735 - Con đường Âm Dương

“Hắc hắc, càng về sau càng đốt tiền, thật ra không chỉ ngươi cần thôn phệ, càng phải nghĩ cách dung hợp năng lực của mình, sáng tạo ra năng lực đặc thù của chính ngươi, cứ vậy ngươi mới có thể nhanh chóng đạt tới tam giai. Chỉ cần ngươi có một hạng năng lực đạt tới tứ giai, vậy ngươi có thể đạt đến trình độ đỉnh phong trong đám người đưa thư trung cấp.”

Vương Ma Tử nói tới chỗ này, trên mặt không che giấu được vẻ tự hào, trên khuôn mặt phơn phớt hồng lộ ra nụ cười sâu không lường được, chỉ thiếu viết hai chữ cấp bốn lên trán của mình.

Lúc đầu Triệu Khách còn cảm thấy tên này nói có lý, nhưng cẩn thận suy nghĩ tên này lượn quanh một vòng lớn, sau cùng vòng về trên người mình, mạnh mẽ khen bản thân.

Điều này khiến Triệu Khách có một loại cảm giác Vương bà bán dưa mèo khen mèo dài đuôi, suy nghĩ có phải tên này thật sự dự định nhập bọn hay không, chưa gì đã khen ngợi mình như một đóa hoa.

“Ôi, nghèo rớt mồng tơi, chờ đi, nếu chúng ta còn sống trở về, ta sẽ cân nhắc ở phương diện này.”

Hiện tại hai người đều là phế nhân, có thể còn sống trở về hay không cũng là một ẩn số, Triệu Khách không có tâm trạng nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng Vương Ma Tử cũng không nghĩ như vậy, nói thầm: “Hừ, chờ ngươi trở về ngươi còn thiếu chút tiền ấy sao, Hồng Yên quán có tài nguyên cho ngươi đốt.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía trước, đối mặt với bầu không khí lạnh lẽo và hài cốt dưới chân, bọn họ căn bản không cảm nhận được chỗ đáng sợ nào.

Đối với loại hàng ngũ quỷ quái này, bọn họ đã sớm tập mãi thành thói quen, cản bản không bị dọa sợ như người thường.

Nhưng hai người chú ý đến cứ đi về phía trước, trước mặt bắt đầu xuất hiện một số vách tường đứt gãy đổ nát.

Đúng lúc này, Triệu Khách đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn thoáng qua sau lưng không nhịn được nhíu mày, chắp tay trước ngực khẽ nói: “Ra đi, cần gì cứ đi theo như vậy.”

Vương Ma Tử nghe vậy không khỏi híp mắt lại, một tay bình tĩnh đặt ở trước ngực đề phòng chuyện chẳng may.

Sau khi im lặng một lúc, chỉ thấy một nữ nhân mặc áo bó đi ra từ trong góc.

Nhìn chiếc áo bó trên người nữ nhân, phản ứng đầu tiên của Triệu Khách là… Ừ, nàng không mặc nội y!

Thấy nữ nhân đi ra, Triệu Khách và Vương Ma Tử không khỏi âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.

Loại quần áo bó chất liệu màu trắng bó chặt lại, khiến dáng người ngạo nghễ của đối phương có thể nói là nhìn không sót một cái gì.

Vương Ma Tử nhìn chằm chằm người đến không khỏi chẹp miệng, tuy dáng người này kém hơn dáng người Y Nữ một chút, nhưng hơn ở chỗ vẻ ngoài đẹp mắt.

Mái tóc dài màu vàng óng, da thịt trắng nõn như sữa bò, sống mũi thật cao phối hợp với con mắt màu xanh lam sâu thẳm, cứ như nàng công chúa Bạch Tuyết trong phim hoạt hình.

Nhìn hình ảnh nữ nhân cất bước đi vào, hai người Triệu Khách và Vương Ma Tử không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Vương Ma Tử suy nghĩ một chút, khẽ nói: “Sóng lớn cuồn cuộn.”

Triệu Khách nghe vậy ngạc nhiên, liếc nhìn bộ ngực của nữ nhân trước mặt, lập tức khinh bỉ Vương Ma Tử: “Dung tục!”

Nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Sôi trào mạnh mẽ.”

“Nói bậy, rõ ràng là khói trên sông mênh mông.”

“Ha ha, ta cảm giác càng giống sóng cả ngang trời.”

Tuy ý kiến khác biệt nhưng trên một quan điểm nào đó, Triệu Khách và Vương Ma Tử có sự nhất trí cao độ, đó là một chữ “To!”

“Hai vị nhìn chằm chằm một vị nữ sĩ như vậy rất không lễ phép!”

Phát hiện ánh mắt của Triệu Khách và Vương Ma Tử, nữ nhân cau mày dùng tiếng Hoa nhắc nhở.

Nữ nhân vừa mở miệng, Triệu Khách và Vương Ma Tử không khỏi ngạc nhiên, giọng nói này gần như hoàn toàn tương tự với giọng nữ nhân mà bọn họ nghe được trong đài radio.

Thấy thế, trong lòng Triệu Khách và Vương Ma Tử lập tức trở nên cảnh giác.

Triệu Khách nghiêm mặt, cái trán trụi lủi lộ rõ vẻ vô hại, chắp tay trước ngực: “A di đà Phật, bần tăng Viên Chân, đây là đồng bạn của ta…”

Lúc Triệu Khách nói lời này liếc nhìn thoáng qua Vương Ma Tử, chỉ thấy ánh mắt của con hàng này gian xảo, còn nhìn sang đôi chân của người ta.

Hắn giật khóe miệng, tên này đúng là gan to bằng trời, biết rõ đối phương là người đưa thư còn dám nhìn như vậy.

Nhưng suy nghĩ như vậy, tuy hiện tại Vương Ma Tử là một tên phế nhân, lại là người phế lòng không phế.

Đã từng trở thành cao thủ đỉnh phong một lần, nếu không có chút lá gan đó mới là kỳ quái.

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Khách đột nhiên xuất hiện suy nghĩ xấu xa, nhếch miệng cười, chỉ tay về phía Vương Ma Tử nói: “Hắn gọi là Miêu Nhân Phượng!”

Vương Ma Tử ngạc nhiên, biết Triệu Khách đang chửi kháy mình.

Hắn ta quay phắt đầu lại, hung dữ lườm Triệu Khách, dùng giọng nói chỉ Triệu Khách có thể nghe được mắng: “Sao ngươi không gọi là Vương Lý Xử!”

“Miêu Nhân Phượng!”

Nữ nhân gật đầu cũng không nghe ra ý trong đó, hiển nhiên tiếng Hoa của nàng còn lâu mới có thể hiểu được sự rộng lớn phong phú của chữ Hoa.

“Ta tên Camilleri, chào các ngươi!”

Nữ nhân nói xong, hào phóng đưa bàn tay thon dài ra, nhưng Triệu Khách vẫn chắp tay trước ngực cười híp mắt, không bắt tay Camilleri.

Dường như đang nói, lão tử là hòa thượng không gần nữ sắc!

Bình Luận (0)
Comment