Đôi mắt Vương Ma Tử liếc nhìn sợi vòng tay ở trên cổ tay nữ nhân, rất thẳng thắn giơ hai tay lên nói: “Thật xin lỗi, ta vừa đi vệ sinh chưa rửa tay.”
Hắn ta nhận ra sợi vòng tay này gọi là “Đồng tộc chi tỏa”, là một loại đạo cụ đặc thù có thể phân biệt ra người đưa thư.
Tuy tác dụng rất gân gà nhưng cũng là đạo cụ rất hiếm thấy, chỉ cần tới gần đối phương trong phạm vi ba mét, giữ nguyên một phút là có thể phân biệt ra đối phương có phải là người đưa thư hay không.
Đương nhiên, nếu có thể chạm vào đối phương, tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều.
Nếu biết đối phương chỉ vì thăm dò bọn họ có phải người đưa thư hay không, tất nhiên Vương Ma Tử không có tâm trạng chiếm chút lợi nhỏ này.
Tuy hắn ta to gan cũng không phải người không có não, hai mắt nhìn đã là đủ, thật sự chọc giận đối phương thì mình cũng không chiếm được lợi gì.
Camilleri thấy thế, vẻ mặt hơi xấu hổ, nhưng ánh mắt nhìn thoáng qua sợi vòng tay ở trên cổ tay của mình, phát hiện vòng tay cũng không xuất hiện sự thay đổi nào.
Vốn là vẻ mặt gò bó, lập tức thả lỏng hơn nhiều.
Nàng rụt tay về, vẫy tay với bóng tối sau lưng, chỉ thấy một thiếu nữ cẩn thận đi ra từ bóng tối sau lưng.
Ngay lúc thấy thiếu nữ này, trong đầu Triệu Khách và Vương Ma Tử chỉ nghĩ đến một từ: “Thiên hạ thái bình!”
“Nơi này… Lại là một tòa thành thị??”
Nhìn hình ảnh trước mặt, đám người Tề Lượng không khỏi sợ ngây người.
Mặc dù không ngờ trong ngọn núi chôn giấu một ngôi mộ lớn, trong ngôi mộ lớn này lại là một tòa thành trì.
Đường đi gọn gàng, mặc dù căn phòng hai bên đường hơi rách nát, thậm chí chỉ còn lại vách tường ngổn ngang, nhưng vẫn có thể nhận ra thành thị này có kích thước to lớn, e rằng đủ để thế giới chấn động, có thể gọi là kỳ quan thế giới.
“Quỳnh Câu thành?”
Ngô Á ngẩng đầu nhìn chữ cổ trên tường thành, là kiểu chữ Biện rất khó.
Nhưng Ngô Á vừa đọc ra chữ này, đã bị Heo mập đứng bên cạnh vô tình cười nhạo: “Đọc chữ này là ‘Quân’, Quỳnh Quân thành, mù chữ!”
Trong nháy mắt, Ngô Á cảm nhận được ánh mắt một đám người đưa thư xung quanh nhìn sang, là một tên Vampire luôn mặc vest, huyết thống cao quý, lần đầu tiên da mặt Ngô Á hơi nóng lên.
Hắn ta thẹn quá hóa giận mắng: “Xéo đi, ta thích đọc là Câu không được à.”
Heo mập cười trộm, che miệng đi sang một bên: “Được được được, ngươi thích đọc thế nào thì đọc như thế đi.”
“Ngôi mộ này lấy bố cục Bát môn kim tỏa trận, nơi này là sinh môn, lại muốn xây dựng một tòa thành thị có quy mô như thế ở chỗ này, có thể mộ chủ dã tâm không nhỏ, cho dù chết cũng muốn khống chế âm hồn. Hừ hừ, vật bồi táng chắc chắn sẽ không ít, nhưng mọi người phải cẩn thận, chỉ cần là loại mộ táng này, chắc chắn sẽ dùng sinh hồn để huyết tế, lại bố trí sát trận, vậy mới có thể không chút sơ hở.”
Trong đám người, có người khẽ nói.
Heo mập nghe xong biết đối phương chắc chắn là người trong nghề, không nhịn được quay đầu nhìn, chỉ tiếc dường như đối phương cố gắng che giấu mình, sau khi nói xong đã không còn bóng dáng.
“Hừ, rất biết trốn! Nhưng chắc hắn không không nhìn ra, bố cục mộ này có phải là dưỡng địa long hay không!”
Nghĩ tới đây, trong lòng Heo mập nổi lên sát ý nóng nảy.
Hắn ta có thể không cần đồ bồi táng trong mộ, nhưng hắn ta chắc chắn phải lấy được một sợi long khí được ôn dưỡng lên.
“Đi thôi, vào xem!”
Tề Lượng đi lên phía trước, tuy thương thế trên người chưa khôi phục hoàn toàn nhưng cũng đã khôi phục hơn phân nửa.
Hắn ta dẫn đường đi phía trước, những người còn lại cũng không ngây ngốc đi theo phía sau, dù sao ai ngốc đến mức để vú em đi mở đoàn?
“Ta đi dò đường!”
Trong đám đông, một người trung niên thấp nhỏ chỉ lao đi ba bước đã biến mất ở trước mặt mọi người.
“Ta cũng đi!”
Lại thêm một người, trước sau chỉ trong thoáng chốc bên cạnh Tề Lượng đã thiếu một nửa số người.
“Tề Lượng, ta cũng đi xem một chút, thương thế của ngươi chưa khỏi hẳn, đi ở phía sau phải cẩn thận một chút, một khi gặp được tình huống gì, chúng ta sẽ chạy đến ngay.”
Ngô Á bước tới nói với Tề Lượng.
Thành trì này lớn như vậy, lớn như một thành thị hạng hai cấp đơn vị, tất nhiên đám người bọn họ không thể tập trung cùng một chỗ, dù sao mục đích khi mọi người đến đây cũng không phải du lịch ngắm cảnh, vơ vét đồ vật thần bí hoặc những xác cổ kia mới là mục tiêu của bọn họ.
“Được!”
Tề Lượng gật đầu, lại nhìn lên đám người Heo mập đã sớm không còn bóng dáng, vậy mà Ngô Á vẫn nhớ đến dặn dò mình.
“Mọi việc cẩn thận!”
Nói xong câu đó, chỉ thấy sau lưng Ngô Á nứt ra một vết nứt không gian, bóng dáng lặng yên trốn vào trong đó, vết nứt nhanh chóng đóng lại, Ngô Á cũng hoàn toàn biến mất trước mặt bọn họ.
“Lượng Tử, nơi này luôn khiến ta cảm thấy không được tự nhiên, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút thì tốt hơn.”
Trương Hải Căn khẽ nhắc nhở Tề Lượng, cảm thấy lo lắng cho tình cảnh của hắn ta.
Vương Linh Linh đi bên cạnh cũng nói: “Có nhiều người đi theo bên cạnh chúng ta như vậy, khi nào ngươi mới có thể tìm được năm xác chết hoặc năm món đồ thần bí, ta thấy nhân lúc này chúng ta hãy bỏ lại những người kia, cao chạy xa bay!”