Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1737 - Chương 1737 - Con Đường Âm Dương (3)

Chương 1737 - Con đường Âm Dương (3)
Chương 1737 - Con đường Âm Dương (3)

Đối mặt với đề nghị của Vương Linh Linh, Tề Lượng chỉ yên lặng cười chứ không trả lời, vẫn đi về phía trước.

Cao chạy xa bay?

Bốn chữ này nghe thật sự thoải mái.

Nhưng trong khoảng thời gian này, Tề Lượng đã nghĩ rõ rất nhiều chuyện, bao gồm cả tình huống hiện tại, Tề Lượng cũng nhìn rất rõ ràng.

Từ khi hắn ta bị gán bốn chữ, đã định sẵn hắn ta sẽ bị gò bó trong chuyến đi thần bí chi địa này.

Những người này luôn đi theo xung quanh hắn ta là đang lợi dụng, cũng là đang khống chế.

Một khi mình thoát khỏi những người này, vậy thứ nghênh đón bọn họ cũng là tai họa ngập đầu.

Vì vậy, mình không những không thể thoát khỏi những người này, ngược lại càng cần bọn họ hơn, cần bọn họ tranh đoạt thời gian cho mình, để mình nhanh chóng trở nên cường đại.

Trong ánh mắt của Tề Lượng lấp lóe tia sáng, chuyện Quỷ thị đại loạn đã vô hình khiến hắn ta nhanh chóng trưởng thành hơn rất nhiều, ít nhất hắn ta không còn là thiếu niên lỗ mãng kia nữa.

“Cảnh Xuân các, chắc nơi này là một khách sạn, chúng ta đi vào nghỉ ngơi một chút cũng tốt.”

Lúc này Tề Lượng ngẩng đầu lên, lại thấy trước mắt vừa hay có một khách sạn.

Tuy nơi này đã là đống đổ nát hoàn toàn tĩnh mịch nhưng quy mô khách sạn không nhỏ, hơn nữa đều dùng nguyên liệu tốt nhất để xây nên.

Tuy đầy tro bụi nhưng lại khá kiên cố, vừa hay hắn ta cũng cần tìm một nơi yên tĩnh để thôn phệ con tem của mình, tiến thêm một bước tăng cường lực lượng.

Lúc nói lời này, Tề Lượng đã dẫn hai người đi vào khách sạn, ba người tùy tiện tìm một căn phòng coi như sạch sẽ, bố cục của căn phòng rất tinh xảo, bàn ghế đầy đủ.

Hơn nữa về mặt bố trí gian phòng cũng được chú trọng, thật sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng loại khách sạn này lại ở một phần mộ.

Nhìn cách bố trí trong phòng tinh xảo như thế, Tề Lượng vô thức nhìn thoáng qua bên ngoài cửa phòng, chỉ thấy bảng đá bên ngoài cửa phòng viết hai chữ: “Nghênh Xuân.”

“Bốn vị khách quan, nơi này là căn phòng tốt nhất lớn nhất của bản điếm, ngài có thể nghỉ ngơi ở chỗ này, đợi chút nữa nhà bếp sẽ đưa thịt rượu ra.”

Đối mặt với sự tiếp đón nhiệt tình của tiểu nhị, Triệu Khách lại cảm thấy hơi quái dị, bốn người sống bọn họ lại được quỷ hầu hạ, thật sự ứng với câu châm ngôn kia, có tiền có thể xui ma khiến quỷ.”

Nhưng so với những điều này, Triệu Khách quay đầu nhìn những bóng người vội vã đi lại trên con đường bên ngoài khách sạn, trong lòng cũng không cảm thấy điều này có gì ghê gớm.

Ai có thể ngờ, bốn người bọn họ đi vào chỗ sâu lại phát hiện một tòa thành thị khổng lồ như thế.

Không! Nói một cách nghiêm ngặt đây là một tòa quỷ thành.

“Nghênh Xuân, tên căn phòng kia nghe rất đặc biệt!”

Vương Ma Tử nhìn bảng tên ở cửa phòng, không khỏi trêu chọc, khóe mắt liếc qua Camilleri, trong lòng thầm nghĩ: “Thật lớn!”

Tục ngữ nói, độc thân lâu như vậy nhìn heo mẹ cũng có thể nhìn ra hoa nở.

Bị nhốt trong vùng đất bỏ đi lâu như vậy, Vương Ma Tử cũng là người, dục vọng ở phương diện này vẫn rất mạnh mẽ.

Chỉ tiếc… Vị hàng xóm kia của mình có dáng người như thiên sứ, hoàn mỹ không thể bắt bẻ, nhưng chỉ cần thấy được khuôn mặt của nàng, trong nháy mắt hoàn toàn không có chút ham muốn nào với nàng.

Khó lắm mới gặp được một cực phẩm còn là Đại Dương Mã, đương nhiên Vương Ma Tử sẽ không nhịn được một nhìn thêm hai lần.

“Trước tiên nghỉ ngơi trước đi.”

Triệu Khách xua tay, ra hiệu bọn họ ngồi xuống trước.

Dọc theo con đường này, bốn người cũng có chút ấn tượng với nhau, Đại Dương Mã Camilleri, Vương Ma Tử Miêu Nhân Phượng, hắn biệt danh Viên Chân, về phần Thái Bình công chúa kia gọi là Gia Ngọc.

Camilleri cũng vì bảo vệ Thái Bình công chúa mới chủ động theo dõi bọn họ, xác định bọn họ có phải người đưa thư hay không.

Nhưng bốn người còn chưa kịp tìm hiểu nội tình của đối phương, đã mơ hồ thấy được cổng thành to lớn, một đám người không ngừng đi qua đi lại.

Lúc đầu đám người Triệu Khách còn tưởng đã vô tình thoát ra, lại không cẩn thận tiến vào một thế giới khác.

Nhưng cẩn thận nhìn kỹ, Triệu Khách mới phát hiện hóa ra đây là một tòa quỷ thành.

Chẳng trách ngay cả người có kinh nghiệm đi âm như Triệu Khách, cũng suýt tưởng bọn họ đi qua ranh giới.

Lúc trước cùng Liêu Thu lái xe xông vào U Minh, Triệu Khách cũng từng gặp vô số tòa nhà cao tầng trở thành đống đổ nát, cùng mộ phần vắng đầy khắp núi đồi.

Đương nhiên, còn có cô hồn dã quỷ đếm không hết, so sánh với tòa quỷ thành trước mắt cũng không đáng là gì.

Nhưng điều thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên là, tòa quỷ thành phồn hoa này hoàn toàn khác với thứ mà hắn từng thấy.

Du hồn dã quỷ trong tòa quỷ thành trước mắt có cuộc sống không khác gì người bình thường trong hiện thực, ngoại trừ không có mặt trời và mặt trăng, nơi này thật sự là thiên đường của du hồn.

Dùng phồn hoa như gấm để hình dung cũng không quá.

Hoàn toàn khác với khái niệm quỷ thành lạnh băng âm trầm trong ấn tượng của Triệu Khách.

Không thể không nói, điều này thật sự khiến Triệu Khách mở rộng tầm mắt.

Tuy Triệu Khách cảm thấy rất mới lạ với tất cả những điều này, nhưng Đại Dương Mã lại có thái độ khác.

Camilleri siết chặt cánh tay tiểu nữ hài, dùng tiếng Trung cứng rắn nói: “Ta muốn dẫn nàng rời khỏi nơi này.”

Bình Luận (0)
Comment