Triệu Khách không nói chuyện chỉ nhìn Vương Ma Tử một chút, phát hiện con hàng này còn nhìn chằm chằm Camilleri đến ngẩn ngơ, không khỏi giơ chân lên đạp con hàng này một cái ở dưới mặt bàn.
“A!”
Vẻ mặt Vương Ma Tử thoáng thay đổi, đột nhiên tỉnh táo lại trong sự tự sướng, quay đầu sang thấy Camilleri đầy cảnh giác nhìn mình.
Vẻ mặt hắn ta hơi lúng túng, hắng giọng một cái: “Khụ khụ! Điều này… Chúng ta cũng muốn rời khỏi nơi này, đằng sau còn có người trên xe lửa muốn rời khỏi nơi này, mục tiêu của chúng ta nhất trí.”
Nghe được mục tiêu này, vẻ mặt Camilleri dịu đi, nhưng ánh mắt Vương Ma Tử xoay chuyển lại nhìn về phía tiểu nữ hài bên cạnh.
“Nhưng vị Thái Bình… Không… Là…”
Vương Ma Tử gãi đầu, hơi không nhớ nổi tên của vị Thái Bình công chúa này.
Thấy thế, nữ hài không nhịn được nhếch miệng, nhắc nhở: “Gia Ngọc!”
“Đúng đúng đúng, Giáp Ngư, ngươi phải nói rõ lai lịch của Giáp Ngư trước.”
“Ta tên Gia Ngọc…”
“Dù sao chúng ta đều là công dân tốt tuân thủ luật pháp, ngươi là một người ngoại quốc dẫn theo một tiểu nữ hài Trung Quốc chúng ta, nếu ngươi không nói rõ ràng, chúng ta sẽ báo cảnh sát bắt ngươi.”
Lời nói của Vương Ma Tử không lọt một giọt nước, đối phương đã không coi bọn họ là người đưa thư, vậy Vương Ma Tử sẽ không dùng phương thức tư duy của người đưa thư để trò chuyện với đối phương.
Dù sao không có xung đột lợi ích, đôi bên mới có thể hợp tác vui vẻ.
Hơn nữa, trong tình huống hiện tại lại có một người đưa thư đi theo bên cạnh, chưa chắc đã là chuyện xấu.
Nghĩ tới đây, đôi mắt Vương Ma Tử không khỏi “lơ đãng” liếc nhìn trước ngực Camilleri một chút, đồng thời đắc ý thu hồi ánh mắt trước khi Camilleri phát hiện.
Camilleri không khỏi nhướn mày: “Ta biết tên của nàng, nàng tên…”
“Giáp Ngư? Ngoại trừ biết nàng tên là Giáp Ngư, ngươi còn biết cái gì nữa? Có giấy chứng nhận không?”
“Là Gia Ngọc!”
Đối mặt với câu hỏi hùng hổ dọa người của Vương Ma Tử, Camilleri không nhịn được hít sâu, theo hành động hít sâu này, Triệu Khách còn tốt, Vương Ma Tử lại không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
“Ngươi xem, ngươi cũng không nói ra được lai lịch của nàng, ai biết ngươi có phải là người xấu lừa bán hài tử hay không, chúng ta là thanh niên năm tốt có lương tri, nói chuyện văn minh, ngươi nói đi tên trọc!”
Vương Ma Tử quay đầu nói với Triệu Khách.
Bị Vương Ma Tử gọi là tên trọc, cơ bắp trên khóe miệng Triệu Khách giật giật nhưng vẫn chắp tay trước ngực phối hợp nói: “A di đà Phật, Miêu Nhân Phượng thí chủ nói không sai.”
Thật ra trước đó hai người đã phát hiện tiểu nữ hài gọi là Gia Ngọc này không bình thường.
Tuy nàng có hô hấp, tim vẫn đập, trên khuôn mặt có tơ máu hồng nhuận phơn phớt, trông hoàn toàn không khác gì tiểu nữ hài bình thường nhưng nhìn kỹ móng tay của nàng, màu móng tay đen đặc, bén nhọn dài nhỏ.
Lại nhìn đôi mắt của nàng, nhìn kỹ sẽ phát hiện con ngươi của nàng đã giãn ra, dùng cách nói của một đầu bếp, ừ, đã rửa sạch sẽ bọc một lớp bột mì, ném vào chảo dầu đi.
Nhưng ngoại trừ hai điểm này, tiểu nữ hài này gần như không khác người sống, đây là chỗ khiến Triệu Khách ngạc nhiên.
Rốt cuộc tiểu nữ hài này là một xác chết hay một người sống?
Nhưng lúc này Triệu Khách vẫn chưa thể đưa ra kết luận.
“Hừ! Các ngươi không muốn, ta cũng không miễn cưỡng các ngươi!”
Camilleri khẽ cắn môi, câu nói này như dự định mỗi người đi một ngả với đám người Triệu Khách.
Đối với điều này, Triệu Khách và Vương Ma Tử cũng thấy không quan trọng, mỗi người một ngả trong hòa bình cũng là một kết quả không tệ.
Đối với bọn họ cũng không có tổn thất gì, hơn nữa mục đích của Triệu Khách là nhanh chóng chạy tới khu vực biên giới thần bí chi địa, tìm đến sư nương nhà mình, dẫn thẳng sư nương đến hiện thực để tìm lão gia tử.
Mặc dù thấy tò mò với lai lịch của Giáp Ngư này, nhưng nói cho cùng chuyện này không liên quan đến hắn.
Ngay lúc Triệu Khách dự định mở miệng, tiện dựa vào sườn núi đi xuống.
“Phanh phanh phanh!”
Chỉ thấy cửa phòng sau lưng bị đẩy ra, tiểu nhị vừa rồi bê thịt rượu nhanh chóng đi tới.
“Mấy vị khách quan đã đợi lâu, đây đều là đồ ăn bảng hiển của bổn điếm, hàng đẹp giá rẻ, mời dùng từ từ!”
Sau khi mang đồ ăn lên, tiểu nhị nhanh chóng lui xuống.
Mặc dù là đồ ăn bảng hiệu, nhưng Triệu Khách lại thấy đồ ăn hơi đơn sơ, chỉ có bốn rau hai nóng một bình rượu lâu năm.
Nhưng đĩa đồ ăn thịt dê nước lạnh được gọi là đồ ăn bảng hiệu lại khá thú vị.
Phải biết rằng thịt dê rất ít được làm tòa thànht dê nước lạnh, vì bản thân thịt dê có mùi gây, thịt dê nước lạnh cũng là thịt dê lạnh.
Làm vậy không chỉ ảnh hưởng đến cảm giác, càng khiến mùi của thịt dê càng nồng hơn.
Dám làm thịt dê nước lạnh, trừ khi có sự tự tin khá cao với phẩm chất của thịt dê, ngoài trừ thịt dê là cực phẩm, càng thử thách tạo nghệ của đầu bếp ở mặt độ lửa.
Nấu quá thịt sẽ cứng, nấu sơ thịt cũng cứng hơn nữa rất dính răng, muốn nắm bắt độ lửa cũng không phải chuyện dễ dàng.
Vì vậy, các cửa hàng cũng không dám coi món thịt dê nước lạnh này món bảng hiệu.
Ngửi mùi thơm của đồ ăn, Gia Ngọc đã không kịp chờ đợi ăn từng miếng một.
Thấy Gia Ngọc ăn, Camilleri cũng cảm thấy hơi đói bụng, nàng mang theo khá nhiều đồ ăn nhưng phần lớn đều là đồ ăn năng lượng có nhiệt lượng cao.