Hương vị… Cũng như Tống Hằng nói, rất khó ăn!
Cho nên thấy Gia Ngọc ăn say sưa ngon lành, Camilleri cũng cầm một miếng thịt dê.
Cũng như Triệu Khách đã nói, dám coi thịt dê nước lạnh là món bảng hiệu tất nhiên cũng có sự tự tin hoàn toàn chắc chắn.
Ngón tay Camilleri nhẹ nhàng kéo một cái, chỉ thấy thịt dê trắng nón, không cần tốn nhiều sức đã rất nhẹ nhàng xé xuống từ xương cốt hoàn chỉnh, thậm chí còn để lại chút vụn thịt ở trên xương cốt.
Mặc dù lạnh nhưng vẫn có thể nhìn thấy chất thịt tươi non ở bên trong.
Đặt ở bên miệng khẽ ngửi, Camilleri cũng không ngửi được mùi vị nguy hiểm gì, chỉ có mùi thơm nồng nàn của thịt dê, thậm chí còn không có chút mùi gây nào.
Sau khi xác định thịt dê an toàn, Camilleri cho thịt dê vào trong miệng.
Nhưng khi thịt dê vào miệng, chẳng mấy chốc sắc mặt Camilleri trở nên khó coi, há miệng phun thịt dê ra: “Ọe! Phi phi phi…”
Thấy thế, Triệu Khách và Vương Ma Tử nhìn nhau, trong lòng vụng trộm cười rộ.
Tuy vẻ ngoài của thịt dê khá tốt, nhưng người sống tất nhiên không thể ăn đồ vật ở trong quỷ thành.
Lúc ăn ở trong miệng cảm giác như cắn một miếng thịt nhão bị hỏng, mùi thối dày đặc này cũng là cực phẩm trong quỷ mộ, thịnh yến của con ruồi trong hiện thực.
Nhìn Camilleri sắp nôn ra cả mật vàng, Vương Ma Tử mới mở miệng trêu chọc: “Ngươi xem, sao ngươi có thể ăn đồ của quỷ? Ngươi không biết cả điều này còn muốn chăm sóc Giáp Ngư này, ha ha…”
Vương Ma Tử vừa nói xong, Gia Ngọc đột nhiên dừng hành động ăn thịt dê trên tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong tròng mắt tan rã lóe lên ánh sáng tức giận.
Mặc dù Triệu Khách bên cạnh vẫn đang nửa cúi đầu, nhưng luôn chú ý đến mỗi một hành động của Gia Ngọc.
Thấy nàng ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm Vương Ma Tử, một dự cảm không tốt lập tức khiến trong lòng Triệu Khách nặng nề, ánh mắt nhìn thoáng qua, chỉ thấy đầu ngón tay Gia Ngọc lại sinh một mũi nhọn màu đen dày đặc.
Trong chốc lát Triệu Khách thay đổi sắc mặt, quát: “Né tránh!”
Vừa nói xong lời này, Triệu Khách đã vô thức dùng Nhiếp nguyên thủ đẩy ra.
Sự chú ý của Vương Ma Tử đều tập trung vào Camilleri, lúc hắn ta phát hiện nguy hiểm đã không còn kịp nữa!
“Ta nói, ta tên Gia Ngọc!”
Theo một câu nói lạnh lẽo như sương giá, trước mắt Vương Ma Tử tối sầm lại, chỉ thấy một cái miệng to như chậu máu cao cỡ nửa người đã che đậy đỉnh đầu Vương Ma Tử, hung dữ cắn xuống!
“Cộc cộc cộc…”
Tiếng hạt châu trên bàn tính trong trẻo mạnh mẽ, liên miên không ngừng trong đại đường khách sạn.
Chỉ thấy ngón tay mập mạp của lão bản khách sạn lại khéo léo ngoài dự đoán, vừa tính toán sổ sách vừa gảy bàn tính.
Chợt tiện tay thêm một hạt châu tính toán vào hàng trăm, lại thêm một hạt châu tính toán vào đằng sau.
Trên khuôn mặt mập mạp của lão bản lộ ra nụ cười, hiển nhiên cảm thấy rất hài lòng với lợi nhuận tháng này.
“Không tệ, năm nay ăn tết sẽ được ăn một bữa sủi cảo.”
Vừa nói xong lời này, chỉ thấy lão bản tỏ vẻ thịt đau gảy hạt châu bàn tính một chút, nhìn hạt châu trên vị trí hàng trăm của bàn tính lại rơi xuống.
Tiểu nhị đứng bên cạnh thấy thế, hai tròng mắt linh lợi đảo quanh biết lão bản đang đau lòng tiền sủi cảo, lúc này khẽ nói: “Lão bản, sủi cảo chay cũng là sủi cảo, trứng gà nhà Lý quả phụ rất rẻ, ngài mang số rau nát trong nhà bếp cho heo của nàng ăn, biết đâu đến lúc đó nàng còn có thể đưa cho ngài một giỏ rau hẹ.”
Lão bản nghe xong lập tức giãn hàng lông mày đang cau chặt ra, lại gảy hạt châu bàn tính lên trên, khẽ nói: “Đúng, ăn chay tốt, vậy làm sủi cảo đi.”
Nói xong, chỉ thấy lão bản xé mở cái bụng to lớn của mình, thân thể lắc lư một cái lại nghe trong bụng rung lên đinh đang, nhìn lại chỉ thấy trong cái bụng to lớn phủ kín tiền đồng màu xanh.
Nhìn bụng mình đầy màu đồng xanh, vẻ mặt lão bản đầy vui vẻ.
Đúng vào lúc này, lại nghe thấy một tiếng “cạch” nặng nề phát ra từ trên lầu.
Thấy thế, lão bản nghiêm mặt liếc tiểu nhị bên cạnh: “Tinh Tế quỷ! Nhanh đi xem thử, nếu đập vỡ đồ dùng trong nhà, nhớ kỹ nhất định phải đòi ba… Bốn… Bồi thường gấp năm!”
“Được! Ngài yên tâm!”
Tiểu nhị được gọi là Tinh Tế quỷ gật đầu, cất bước chạy lên lầu.
“Ôi, gấp năm lần… Ôi, sớm biết vậy nói gấp sáu lần!”
Lão bản nhìn Tinh Tế quỷ đi lên lầu không khỏi bĩu môi một cái, đưa tay vuốt ria mép, suy nghĩ vừa rồi mình nói hơi ít.
Chỉ thấy Tinh Tế quỷ chạy lên lầu cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa phòng ra nhìn.
Cái bàn vuông vức ban đầu chỉ còn sót lại một phần ba, tiếng vang nặng nề là do Vương Ma Tử ngã nửa người vào trong tủ treo quần áo.
Thấy thế, ánh mắt Tinh Tế quỷ sáng ngời, một cái tủ treo quần áo thêm một cái bàn, thế này phải bồi thường không ít tiền đâu.
“Khách quan, đây là phải bồi…”
“Cầm lấy đi!”
Không đợi Tinh Tế quỷ nói xong, chỉ thấy Triệu Khách tiện tay ném một thỏi bạc vụn qua, mặc dù là quỷ thành nhưng ở nơi nào vàng bạc châu báu cũng mạnh hơn tiền đồng, hơn nữa thỏi bạc này cũng không phải Triệu Khách tiện tay ném ra.
Mà bị Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ rút ra một sợi âm khí từ trong đồ ăn, quấn quanh trên thỏi bạc này.