Quả nhiên tiểu nhị nhìn thỏi bạc không ngậm miệng được: “Ha ha, ngài dùng từ từ, ta lại chuẩn bị một cái bàn mới cho ngài.”
Lúc nói lời này, tiểu nhị đóng cửa lại, tròng mắt linh lợi đảo quanh, lại lấy ra một xâu tiền đồng từ trong túi tiền của mình, nhét thỏi bạc này vào trong túi, vui sướng hài lòng đi xuống lầu.
“Khục khục…”
Sau khi thấy tiểu nhị rời đi, Vương Ma Tử mới che ngực leo ra từ trong tủ quần áo, ánh mắt nhìn về phía Gia Ngọc đã khôi phục lại dáng vẻ nữ hài, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Vừa rồi cái miệng kia hạ xuống, nếu không phải Triệu Khách phát hiện điều không thích hợp, dùng Nhiếp nguyên thủ một phát đẩy hắn ta ra ngoài, e rằng thân thể kiên cố của mình cũng bị gặm vỡ nát như cái bàn trước mặt.
“Ta tên Gia Ngọc!”
Gia Ngọc bĩu cái miệng nhỏ nhắn để lộ ra đôi răng mèo của mình, cứ như một tiểu cô nương nghịch ngợm đầy đắc ý với trò đùa ác, hồn nhiên không để ý đến vừa rồi nàng suýt cắn Vương Ma Tử thành hai nửa.
“Gia Ngọc, đừng làm loạn!”
Đối mặt với việc Gia Ngọc làm loạn, vẻ mặt Camilleri hơi xấu hổ.
Đối với tiếng Trung nửa sống nửa chín của nàng, Gia Ngọc và Giáp Ngư căn bản không có gì khác biệt.
Vì vậy việc Gia Ngọc đột nhiên làm loạn khiến nàng thấy hơi khó hiểu, ngày thường Gia Ngọc rất ngoan ngoãn, không phải lúc rất tức giận tuyệt đối không nổi giận mới đúng?
Nhưng chẳng mấy chốc Camilleri đã sinh ra lòng cảnh giác với Triệu Khách.
Trong nháy mắt vừa rồi mình cũng không kịp trở tay, nhưng tên hòa thượng này lại dùng tốc độ ánh sáng, một phát đẩy Miêu Nhân Phượng kia ra.
Có thể thấy đối phương cũng không bình thường như nàng đã nghĩ.
Nghĩ tới đây, Camilleri liếc nhìn “Đồng tộc chi tỏa” trên cổ tay của mình, sau khi xác định vòng tay không hề thay đổi, sự nghi ngờ cũng thả lỏng hơn nhiều.
Đối mặt với sự nghi ngờ của Camilleri, Triệu Khách lại rất ung dung chắp tay trước ngực, sau khi đánh giá Gia Ngọc một lúc lại mở miệng nói.
“A di đà Phật, một mình ngươi dẫn tiểu nữ hài này đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, chúng ta có thể giúp ngươi rời khỏi nơi này nhưng ta có một điều kiện!”
“Điều kiện gì!” Camilleri cảnh giác.
“Rất đơn giản, lúc ta cần ngươi, ngươi phải giúp ta làm một chuyện, yên tâm, chuyện này sẽ không liên lụy nàng, hơn nữa ngươi đủ khả năng làm được.”
Điều kiện của Triệu Khách rất đơn giản, trên thực tế Triệu Khách cũng chưa nghĩ ra hắn sẽ nói điều kiện gì, càng không trông cậy Camilleri có thể giúp hắn việc gì.
Sở dĩ hắn nói như vậy, là vì Triệu Khách đột nhiên có hứng thú với Gia Ngọc.
Đừng hiểu lầm, hắn không có hứng thú với lolita, chỉ cảm thấy hứng thú với bí mật trên người Gia Ngọc, đây cũng là điều khiến Triệu Khách thấy tò mò.
Đột nhiên nghĩ đến, tiểu nữ hài này là một đại sát khí.
Nếu không phải vừa rồi hắn vẫn chú ý đến Gia Ngọc, e rằng cũng không kịp trở tay khi Gia Ngọc nổi giận giống Camilleri.
Thấy dáng vẻ của Camilleri, hình như chỉ đưa người ra khỏi mảnh U Minh này vẫn chưa xong việc, đoán chừng còn phải nghĩ cách rời khỏi thần bí chi địa.
Cách rời khỏi thần bí chi địa cũng là tiến về biên giới thần bí chi địa, ở đó sẽ có vết rách rời đi.
Nếu là như vậy, Triệu Khách lại muốn để Đại Dương Mã tạm thời đi theo bên cạnh hắn, để hắn có cơ hội làm rõ rốt cuộc tiểu nữ hài này là thứ gì.
Camilleri cảm thấy do dự với đề nghị của Triệu Khách, nhưng Vương Ma Tử lại leo ra khỏi ngăn tủ nói: “Một mình ngươi dẫn theo Giáp…”
Còn chưa nói hết câu, Vương Ma Tử đột nhiên rùng mình nhìn thoáng qua Gia Ngọc đang nhìn hắn ta, lại sửa lời, dùng tiếng phổ thông chính gốc mắng chửi một chút, lại tiếp tục nói: “Một mình ngươi dẫn theo tiểu nữ hài này, lỡ gặp được người xấu thì làm sao bây giờ, hơn nữa nàng cũng không phải người, ngươi không biết nên chăm sóc thế nào, chúng ta giúp ngươi cũng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo.”
Nghe Vương Ma Tử nói bốn chữ chủ nghĩa nhân đạo, Camilleri cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, nàng vẫn hiểu rõ một vài lịch sử Trung Hoa.
Biết được lúc thành lập Trung Quốc, bốn chữ chủ nghĩa nhân đạo này vẫn nổi tiếng quốc tế.
Mặc dù nàng không thể hiểu nổi chủ nghĩa nhân đao này, không hiểu vì sao phải chia lương thực nhà mình cho người khác, nhưng vẫn cảm thấy cảm động.
“Chỉ cần ngươi không chạm vào ranh giới cuối cùng của ta, ta có thể đồng ý với ngươi!”
Camilleri gật đầu thật mạnh, gọi ra sách tem của nàng.
Tuy Triệu Khách và Vương Ma Tử bị phế nhưng vẫn thấy sự tồn tại của sách tem.
Khi thấy bìa sách tem của Camilleri trắng như tuyết lại tỏa ra ánh sáng bảo thạch màu lam, khóe miệng Vương Ma Tử giật giật, lặng lẽ dùng ngón tay chọc sau lưng Triệu Khách một cái.
Triệu Khách nhíu mày không nói gì.
Lúc này, Camilleri đã lấy ra một tờ giấy màu vàng kim nhạt từ trong sách tem, sau khi dùng một câu bút lông ngỗng nhanh chóng viết một đoạn tiếng Anh ở bên trên, tiếp theo viết một hàng tiếng Trung có ý nghĩa giống vậy.
Nàng lại ấn dấu tay của mình lên.
“Khế ước chi chương”
Vương Ma Tử nhận ra đây là một đạo cụ sản xuất khế ước đặc thù, hiệu quả khá tốt, dù không phải người đưa thư cũng có thể ký kết khế ước, hơn nữa một khi vi phạm sẽ phải nhận sự tổn thương rất mạnh mẽ.
Cho nên nó rất được hoan nghênh ở Quỷ thị, nhưng quá đắt, giá cả một tấm thường tốn khoảng 200 điểm bưu điện.