“Bên trên viết cái gì?”
Vương Ma Tử nhìn kỹ lại không nhận ra một chữ nào, hắn ta còn như vậy, chứ đừng nói đến Triệu Khách chưa từng đi học.
Về phần Đại Dương Mã Camilleri này, hoàn toàn đang xem trò vui mà thôi, căn bản không quan tâm bên trên viết cái gì, đối với nàng những kiểu chữ phức tạp kia càng giống một loại nghệ thuật trừu tượng nào đó.
Ngay lúc ba người đang nhìn đến ngu ngơ, chỉ nghe sau lưng truyền đến tiếng đọc nhẹ nhàng.
“Hiền nữ Mộc Vương phủ chiêu tế, tiểu nữ tuổi hai mươi tám, khuê nữ, muốn chiêu mộ tài tử hiền năng, giờ ngọ ba khắc bạch đạo ngày mai là giờ lành, có thể đến phủ thử một lần, nếu là người có tài sẽ tặng ruộng tốt nhà cửa, vạn lượng hoàng kim.”
Ba người quay lại nhìn, chỉ thấy Gia Ngọc đang kiễng chân, ghé vào cửa sổ nhìn thật kỹ.
Phát hiện ánh mắt của ba người, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kia lập tức nở nụ cười đắc ý, đồng thời hung hăng khinh bỉ Vương Ma Tử một chút: “Dốt nát!”
“Thì ra làm nửa ngày là quảng cáo tìm bạn trăm năm.”
Vương Ma Tử lại không có chút cảm giác nào với sự khinh bỉ của Gia Ngọc, ngược lại chợt nghĩ ra.
“A, Mộc Vương phủ!”
Ánh mắt Triệu Khách sáng ngời, đây là một cơ hội tốt, người dám xưng vương ở tòa thành lớn như vậy chắc chắn là người khống chế quỷ thành.
Triệu Khách đang buồn bực không biết làm thế nào để tìm kiếm chủ nhân của tòa thành này, không ngờ ngủ gật có người đưa gối đầu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía Vương Ma Tử, đột nhiên phát hiện hòa thượng Sa Tăng vẫn có rất nhiều ưu điểm.
Ừ, đáng tin hơn Bát Giới.
“Hắt xì!”
Trong bóng tối, Heo mập không nhịn được hắt xì, ngón tay xoa đi xoa lại mũi của mình mất lần, hắn ta không thích mùi nấm mốc trong căn phòng nát này.
Nhìn thoáng qua kim đồng hồ trên la bàn, Heo mập bấm đầu ngón tay cẩn thận tinh toán, trong lòng không khỏi lầm bầm lầu bầu.
“Kỳ quái, dựa theo bố cục Bát môn kim tỏa trận, rõ ràng nơi này là sinh môn, xây phần mộ ở chỗ này là mượn tám môn khóa chặt, thúc đẩy cục nuôi long.”
“Chôn cất ở nơi này, chắc chắn hậu nhân có phúc trạch to lớn, chẳng may ngày nào đó địa long xoay người, mộ chủ càng có thể mượn long thăng thiên, tử tôn hậu thế cũng có vận đế vương, nhưng sao cảm giác nơi này không giống với thứ ta đã học được?”
Ngay lúc trong lòng Heo mập còn đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm ầm to lớn vang lên.
Từ xa Heo mập đã nghe được tiếng đánh nhau chói tai.
“Đều cút ngay cho ta, ta phát hiện thứ này trước!”
“Đừng cướp, nơi này còn có nữa!”
“Nơi này cũng có!”
Theo tiếng kêu gào ầm ĩ không ngừng truyền đến, tiếng đánh nhau cũng dần yên lại, Heo mập bước tới nhìn, chỉ thấy một số người đưa thư tìm được một vài gậy kim loại tàn khuyết, trên mặt nở nụ cười hài lòng.
“Ngươi không thấy à, nơi này còn có nữa!!”
Có người đi lên nhìn, quả nhiên thấy bên trên một tảng đá màu đen khảm nạm rất nhiều kim loại màu đen.
Không biết những kim loại này có tác dụng gì, chiều dài đại khái bằng bàn tay, to cỡ ngón cái.
Nhưng trên kim loại bịt kín một tầng vầng sáng nhàn nhạt, cầm trên tay cũng cho người ta một loại cảm giác đặc biệt, không nói ra được là lạnh hay nóng, luôn cho người ta cảm giác thật thoải mái.
Cho dù đặt ở trong sách tem, sách tem cũng không đưa ra ghi chú đặc biệt, điều này khiến rất nhiều người không khỏi suy đoán, những kim loại này có thể là đồ vật thần bí.
Số lượng những kim loại này cũng không nhiều, cho nên chờ đám người Heo mập chạy đến, trên cơ bản đã bị cướp sạch.
“Mả mẹ nó, đám người này thật sự không khách sáo, không để lại một cái nào!”
Lúc đám người Tề Lượng chạy đến nhìn thiết côn đã bị quét sạch sành sanh, Trương Hải Căn không nhịn được khẽ mắng.
Lúc này lại thấy Ngô Á đi ra từ trong đám người, đưa hai cây thiết côn cho Tề Lượng: “Chỗ ta còn thừa hai cây, cho ngươi!”
“Điều này…”
Tề Lượng ngạc nhiên, lắc đầu muốn từ chối nhưng Ngô Á lại cười nói: “Cầm đi, ngươi cần nộp năm bộ xác cổ hoặc đồ vật thần bí mới có thể quay về, có nhiều người đi theo như vậy, bọn họ ăn thịt thì ngươi cũng nên húp miếng canh chứ.”
Ngô Á vừa nói xong, mấy người đưa thư xung quanh đều ngạc nhiên, đúng vậy, bọn họ đi theo Tề Lượng nhận rất nhiều lợi ích, nhưng cho đến bây giờ Tề Lượng vẫn chưa tìm được một món đồ thần bí, chứ đừng nói đến xác cổ.
Nhưng bọn họ không hào phóng như Ngô Á, từng người ánh mắt mất tập trung tỏ vẻ không nghe thấy gì, tự giác kéo giãn khoảng cách với đám người Tề Lượng.
“Cảm ơn! Ta sẽ nhớ kỹ nhân tình này.”
Tề Lượng suy nghĩ cũng không từ chối nữa, nhận lấy hai cây thiết côn trên tay.
“Lão Ngô, chúng ta cũng được coi là bằng hữu cũ, hay là ngươi dứt khoát vào đoàn đội của chúng ta đi!”
Trương Hải Căn đứng bên cạnh bật cười, nhưng lúc nói đến ba chữ bằng hữu cũ vẫn không nhịn được siết chặt bắp đùi của mình, hiển nhiên một ngụm của Ngô Á vẫn cho hắn ta ấn tượng sâu sắc.
“Không được, ta không quen, hơn nữa Thánh quang thuật của Tề Lượng cũng khắc chế ta, gia nhập với các ngươi cũng không có chỗ tốt cho các ngươi và ta.”
Ngô Á xua tay quyết đoán từ chối đề nghị của Trương Hải Căn.