Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1743 - Chương 1743 - Đường Chết!

Chương 1743 - Đường chết!
Chương 1743 - Đường chết!

Lúc này Trương Hải Căn mới nhớ đến, năng lực hệ thánh quang của Tề Lượng không chỉ không có bất kỳ tăng phúc gì, ngược lại sẽ đốt tên Vampire Ngô Á bị thương, vẻ mặt trở nên lúng túng.

“Mả mẹ nó, các ngươi đều là trộm sao, không để lại một cây cho lão tử!”

Heo mập tìm kiếm một vòng lớn cũng không tìm được một cây nào, không nhịn được mở miệng mắng.

“Ha ha, tên mập, sao nào, lão tử hai cây! Ha ha ha!”

Lúc này một tên người đưa thư lại gần, khoe khoang trước mặt Heo mập.

Heo mập ngạc nhiên không khỏi thở sâu, trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu, hai tay ôm quyền khâm phục nói: “Vận khí của huynh đệ thật tốt, bội phục, bội phục.”

Trên đường đi, tên Heo mập này đúng là một khẩu pháo to, ai không phục sẽ mắng người đó, đột nhiên lại nhượng bộ thế này khiến đối phương ngạc nhiên, đồng thời cũng không nhịn được đắc ý.

Chỉ thấy Heo mập đi lên trước nhẹ nhàng ôm vai đối phương, khẽ nói: “Bàn bạc chút đi, bán cho ta 30 điểm bưu điện thì sao?”

“30 điểm, ngươi đuổi ăn mày à, xéo đi!”

Nghe thấy Heo mập báo giá, đối phương một phát đẩy Heo mập ra, vung vẩy hai cây thiết côn trên tay, cười lạnh nói: “Ha, 30 điểm bưu điện, ngươi vẫn nên giữ lại sống qua ngày đi, đồ nghèo.”

Lúc nói chuyện, đối phương xoay người đi về phía trước, ngay lúc hắn ta xoay người, tảng đá xanh dưới chân đột nhiên sụt xuống, một tiếng cơ quan rất nhỏ gần như không nghe được vang lên.

Tên người đưa thư kia còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, “ầm” một tiếng cái thiết côn trên tay đã rơi xuống đất.

Mọi người ngạc nhiên quay đầu nhìn, chỉ thấy người đưa thư am hiểu tốc độ này vẫn đứng ở nơi đó, nhưng trên trán có một vết máu đỏ dài còn đang không ngừng mở rộng, hắn ta bị chia thành hai trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

“Sao lại như vậy?”

Nhìn xác chết ngã trên mặt đất, bao gồm cả Tề Lượng, tất cả mọi người đứng cứng đờ tại chỗ.

Người đưa thư này là một cao thủ am hiểu tốc độ, tại sao lại chết một cách khó hiểu ngay trước mặt bọn họ.

“Là cơ quan!”

Trong lúc ngạc nhiên, chỉ thấy Heo mập âm thầm nhặt hai cây thiết côn trên đất lên, chỉ tảng đá xanh lún xuống ở trên mặt đất.

Ánh mắt nhìn về phía xác chết kia cười khẩy, yên lặng thu thiết côn vào trong sách tem của mình.

“Cơ quan?”

Mọi người nhìn xác chết ngã trên mặt đất không khỏi cảm thấy hơi hoang đường, bọn họ không thấy gì cả, là loại cơ quan gì có thể giết chết một người đưa thư am hiểu tốc độ trong chớp mắt?

“Ngươi không nói đùa chứ, ta nhận ra tên này, hắn là người đưa thư song hệ tốc độ và ẩn nấp, biệt danh khoái thủ Ngô, nếu là cơ quan sao hắn lại không có cơ hội phản ứng?”

Có người nghi ngờ Heo mập, thậm chí càng tiến thêm một bước nghi ngờ Heo mập đứng sau lưng ra tay.

Heo mập thấy thế không giải thích, mà đi đến trước xác chết, nhìn phần cổ bị cắt thành hai nửa còn thấy một hình xăm phi hổ không khỏi bĩu môi, duỗi ngón tay nhẹ nhàng bắn một cái vào xác chết bị chia thành hai nửa.

Hai tiếng vang nặng nề “cạch cạch” vang lên, khiến người vừa nghi ngờ Heo mập lập tức ngậm miệng lại.

“Thấy chưa, thứ đồ chơi này gần như không nhìn thấy, nếu ai giẫm lên bẫy phát động cơ quan, thứ này sẽ trực tiếp bắn ra từ trên mặt đất.”

Sau khi Heo mập khoa tay miêu tả một chút, nói thêm: “Ồ, chiều dài khoảng hai mét, cao… Mả mẹ nó, thứ đồ chơi này cao ba mét.”

Dài hai mét, cao ba mét, tốc độ lại nhanh như vậy.

Cho dù bọn họ phát hiện, muốn né tránh trừ khi bóng dáng có thể dịch chuyển trong nháy mắt, hoặc nhảy vượt qua cự ly ba mét, nếu không sẽ bị cơ quan cắt thành hai nửa.

Thật ra muốn làm được điều này cũng không khó, nhưng khó ở chỗ không ai biết cơ quan ở đâu.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt mọi người không khỏi thay đổi, vừa rồi một vài người còn đặc biệt nhẹ nhõm, lúc này nhìn tảng đá xanh quanh mình đột nhiên sinh ra một loại cảm giác một bước khó đi.

“Móa nó, sao có cảm giác đã từng quen biết!”

Trương Hải Căn nhìn xác chết bị cắt thành hai nửa trên mặt đất, vô thức kẹp chặt hai chân, trong đầu không tự chủ được nhớ lại quá trình mình suýt bị thiến đã trở nên nhạt nhòa.

“Đừng động đậy! Chắc chúng ta vẫn đang ở rìa ngoài.”

Tề Lượng nhìn tảng đá xanh dưới chân vẻ mặt lúc sáng lúc tối, dù là hệ thành quang nhưng cũng không có lực lượng cải tử hồi sinh.

Một khi trúng chiêu, nhẹ thì đứt tay đứt chân, điều này có nghĩa một khi không chú ý sẽ bị chia làm hai nửa, thần tiên cũng đừng hòng cứu đối phương sống lại.

Lúc mọi người ở đây cảm thấy một bước khó đi, đột nhiên có một tràng tiếng chuông truyền tới từ trong lầu các sau lưng.

“Đông! Đông! Đông!”

Tiếng chuông đột ngột xuất hiện như là một cơn gió lạnh thổi tới trong tiết trời đông giá rét giữa tháng chạp, khiến tinh thần của mọi người lập tức kéo căng tới cực điểm, đám người ngừng thở, lẳng lặng chờ đợi theo tiếng chuông.

Có vết xe đổ của khoái thủ Ngô khiến mọi người ý thức được mức độ nguy hiểm của nơi này, trong lúc vô thức như có một tấm lưới lớn vô hình bao phủ trái tim mỗi người.

Tiếng chuông đột ngột xuất hiện càng khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên, nhịp tim cũng nhanh hơn.

Bọn họ như phạm nhân đứng trên tòa án, chờ đợi tuyên án cuối cùng.

Bình Luận (0)
Comment