Đương nhiên những đạo cụ này cũng không phải vô địch thật, chỉ là có điều kiện rất cổ quái thậm chí là hà khắc.
Nhưng một khi tiến vào trạng thái vô địch, vậy năng lực của mình căn bản không có khả năng sinh ra bất kỳ ảnh hưởng gì.
“Chẳng lẽ hai người kia trốn ở trong hộp?”
A Lãng quan sát cái hộp trước mặt, do dự một chút mới thử mở hộp ra.
Nhưng một tình cảnh ngoài ý muốn đã xuất hiện, chỉ nhẹ nhàng đẩy mà cái hộp lại mở ra thật.
Sau khi trong hộp lóe lên ánh sáng chiếu vào trên mặt A Lãng, hình ảnh trước mặt lập tức khiến A Lãng ngạc nhiên, suýt nữa bị sặc nước bọt.
“Đây là???”
Phong cách vẽ quỷ dị khiến A Lãng hoàn toàn không tưởng tượng được.
Vương Cẩu Tử và tên to con túm tụm một chỗ ở trong cái hộp, hai người phối hợp nhảy một điệu Tăng gô chính tông đến cực điểm theo nhịp nhạc, thật sự là… Không chê vào đâu được!
Điệu nhảy rất đẹp, nhưng phong cách vẽ thật sự là…
“Hít!”
Hít một ngụm khí lạnh vào trong phế phủ, A Lãng cảm giác mắt mình sắp bị chói mù.
Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì, lại cho ta nhìn cái này??
Đặc biệt là sau khi thấy vẻ mặt tập trung của hai người Triệu Khách và tên to con, trong nháy mắt khóe miệng A Lãng giật giật, giơ cao lôi kích trên tay.
Trên bầu trời xuất hiện một đạo sấm sét giữa trời quang, sau đó rơi xuống, nhưng lần này vẻ mặt A Lãng thay đổi, thân thể nhanh chóng lăn ra sau một vòng.
Dù A Lãng né tránh rất nhanh, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Vốn dĩ mình đã tích lũy đủ điện lưu, lại vì một tia chớp dẫn nổ sớm, khiến người ta không kịp trở tay.
“Ầm ầm!”
Trong tiếng nổ lớn điếc tai, sắc mặt A Lãng trở nên tái nhợt, trong sách tem không ngừng xuất hiện nhắc nhở phản phệ khiến A Lãng ngạc nhiên ngẩng đầu.
Chỗ tia chớp rơi xuống ở cách đó không xa lại có một bàn tay khô gầy duỗi ra.
Lôi đình rơi xuống từ trên trời đập vào cánh tay này, lập tức khiến trong không khí tràn ngập mùi khét lẹt.
“Còn có người khác??”
Trong lòng A Lãng hơi nặng nề, trên bầu trời thỉnh thoảng lại có lôi điện rơi xuống, nhắm đánh vào cánh tay kia.
Đây không phải lôi điện do hắn ta dẫn phát, mà là thiên lôi đúng nghĩa.
Loại thiên lôi này càng khiến A Lãng cảm thấy kiêng dè và sợ hãi, không chỉ vì uy năng thiên lôi kinh khủng vượt xa địa lôi của hắn ta.
Càng là vì sau khi thiên lôi rơi xuống sinh ra từ trường khủng bố, khiến toàn bộ những hạt điện tử mà hắn ta đủ khả năng khống chế đều sinh ra dị biến, không chịu sự khống chế của hắn ta.
Nếu lúc này mình thi triển Dẫn lôi thuật, chắc chắn chẳng khác nào mình đứng trên tầng cao nhất cầm cây thu lôi tự sát trong ngày mưa giông.
Nếu vừa rồi không phải hắn ta kịp thời phát hiện, e rằng bây giờ đã là một người chết.
“Tình huống có biến, rút lui trước!”
A Lãng rất rõ ràng lúc nào nên làm chuyện gì, vừa rồi mình cũng bị phản phệ.
Cộng thêm thiên lôi qua đi, từ trường nơi này cần một khoảng thời gian mới có thể khiến hạt điện tử yên tĩnh lại, căn bản không thích hợp để chiến đấu.
Sau khi cân nhắc lợi và hại, A Lãng quyết định rời đi trước.
Ngay lúc A Lãng chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy sau lưng một tiếng hừ lạnh nặng nề: “Hỏa Phượng liệu nguyên, mẹ nó, vừa rồi cũng là ngươi giở trò quỷ!”
A Lãng giật mình, vội vàng quay người lại, đợi sau khi thấy rõ ràng người tới, đồng tử của A Lãng co rụt lại, hoảng sợ nói: “Là ngươi!”
“Ngô Cửu!”
Đôi mặt A Lãng nhìn chằm chằm Vương Ma Tử đi đến từ sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc như gặp kẻ địch mạnh.
Có rất ít người biết thân phận thật của Vương Ma Tử, thậm chí rất nhiều người đưa thư chưa từng nghe đến cái tên Ngô Cửu này.
Nhưng A Lãng lại khác, nói nghiêm khắc trên mặt ý nghĩa, hắn ta và Vương Ma Tử cùng một nhóm người đưa thư.
Cũng như Vương Ma Tử liếc mắt một cái đã nhận ra hắn ta, cũng gọi ra tên năng lực của mình là Hỏa Phượng liệu nguyên.
Tất nhiên A Lãng chỉ liếc một cái đã nhận ra Vương Ma Tử biến mất đã lâu, năm đó hắn ta từng được mọi người cho rằng là ngôi sao mới quật khởi trong người đưa thư hệ cận chiến, Ngô Cửu.
A Lãng không ngờ lại gặp được hắn ta ở chỗ này, nắm thật chặt lôi kích trên tay, cho dù là hắn cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.
Sau khi im lặng một lát, cuối cùng A Lãng mở miệng nói: “Đã rất lâu không gặp, không ngờ ngài còn sống.”
A Lãng đặc biệt dùng kính ngữ nhưng đây không phải sự khách sáo, mà là sự kính trọng với một tên cao thủ như Vương Ma Tử từ tận đáy lòng.
“Ừm!”
Vương Ma Tử nhíu mày, không ngờ đối phương lại nhớ rõ mình, vẻ giận dữ trên khuôn mặt thô kệch hơi khựng lại nhưng điều này không đủ để hắn ta nguôi giận.
“Đúng là rất lâu không gặp, ngược lại nắm đấm của ta rất nhớ ngươi!”
Vương Ma Tử lắc nắm đấm của mình, mặt lạnh đến gần A Lãng.
Thấy Vương Ma Tử đến gần, trong lòng A Lãng căng thẳng nhanh chóng lùi lại hai bước, đảm bảo mình và Vương Ma Tử vẫn duy trì khoảng cách ba mươi bước.
Lúc này A Lãng lại thầm tính toán khoảng cách cực hạn.
Đối mặt với loại cao thủ như Ngô Cửu, cho dù là mình cũng không dám nói toàn thân trở ra.
Khoảng cách này, chỉ có thể cố hết sức cho mình cơ hội phản ứng và bước đệm.