Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1911 - Chương 1911 - Đánh Hắn! (2)

Chương 1911 - Đánh hắn! (2)
Chương 1911 - Đánh hắn! (2)

Trên thực tế, chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh của hắn ta chỉ là một đạo cụ phổ thông, ngay cả bạch ngân cũng không bằng.

Sở dĩ có thể vững như tảng đá dưới thiết quyền của Heo mập, cũng vì dựa vào đặc tính của đạo cụ này sẽ bắn ngược lại quyền áp cường đại đánh tới, hình thành một mặt tường khí không thể phá vỡ.

Công kích của đối phương càng mạnh, càng bị khí áp bắn ngược gấp đôi, nguyên lý của nó cũng không khác nguyên lý Newton bao nhiêu.

Nhưng sau khi Vương Ma Tử nói ra sự xảo diệu trong đó, một chiêu này đã vô dụng.

Quả nhiên, sau khi Heo mập nghe thấy, trên khuôn mặt đen kịt lộ ra răng nanh dữ tộn, đưa tay cào tới một cái.

Năm móng tay đen kịt như là cắt đậu hũ, một tay cắt vỡ vách tường khí.

Nhưng cùng lúc Heo mập ra tay, chỉ thấy khuôn mặt A Lãng lạnh lùng, ánh mắt lay động, chẳng những không lùi ra sau, ngược lại trong nháy mắt vách tường khí vỡ tan, sát cơ trong mắt như một ngọn lửa bạo phát ra.

“Ngươi bị lừa rồi!”

Giọng A Lãng lạnh lẽo, trong tầm mắt của Heo mập, không biết trong không khí xung quanh đã xuất hiện từng tia hồ quang điện âm u như sợi tóc từ lúc nào.

Hắn ta vẫn luôn chờ đợi cơ hội này.

Trong nháy mắt vách tường khí vỡ tan, trong tường khí sẽ bộc phát ra hạt điện tử mà hắn ta vừa ma sát ra.

Tuy rất yếu ớt, nhưng điều này quá đủ với A Lãng.

“Lôi bạo!”

Lôi quang nóng rực hình thành hồ quang điện mãnh liệt trước mặt Heo mập, khiến thân thể Heo mập như là đạn pháo bị hồ quang điện tấn công đến bay ra ngoài.

Sắc mặt A Lãng vẫn bình tĩnh như nước, nhưng trong sách tem không ngừng truyền đến tiếng cảnh cáo, thể hiện rõ trạng thái hiện tại của hắn ta đã đạt đến trình độ cực kỳ nguy hiểm.

Vốn nơi này đã không thích hợp để sử dụng Dẫn lôi thuật, trước đó đã bị phản phệ một lần.

Huống hồ gánh nặng do Hỏa Phượng liệu nguyên mang tới còn chưa hoàn toàn biến mất.

Có thể thấy trạng thái hiện tại của A Lãng giống với Dương Vạn Tài đã nói, vật cực tất phản.

Trong lực sát thương cường đại, tất nhiên không chịu nổi một kích giống như gốm sứ.

Sau khi A Lãng đánh ra một kích, ánh mắt nhìn thoáng qua Vương Ma Tử bên cạnh.

Không biết Vương Ma Tử đã bình tĩnh đến gần từ lúc nào, còn chưa ra tay, sóng khí xung quanh đã theo tốc độ của Vương Ma Tử bao phủ xuống A Lãng như Thái Sơn áp đỉnh.

Nhưng lúc này, đã thấy bóng dáng A Lãng lặng yên mơ hồ, chờ sau khi lôi quang tản đi, đã không thấy bóng dáng người này đâu.

Đây là vương bài giữ mạng sau cùng của hắn ta, Lôi ảnh độn.

Vương Ma Tử ngạc nhiên, sau khi thấy A Lãng biến mất trước mặt, hắn ta cảnh giác quay đầu nhìn quanh.

Sau khi xác định A Lãng rời đi, sắc mặt đột nhiên tái nhợt phun ra một ngụm máu tươi, cả người như bị rút sạch sức lực ngồi bệt xuống đất.

Quay đầu nhìn, Heo mập đã nằm trên mặt đất, hôn mê từ lâu.

“Cũng may chỉ chịu hoảng sợ, nếu không hôm nay cái mạng này của lão tử phải viết di chúc ở đây.”

Vương Ma Tử khẽ nói một câu trong lòng, trước mặt tối sầm, thân thể ngã mạnh xuống đất, sau đó lại nghe được từng tiếng ngáy nặng nề, hiển nhiên cũng mệt mỏi đến cực điểm.

Cũng không biết ngủ bao lâu, Vương Ma Tử loáng thoáng nghe được có người đang gọi hắn ta.

“Ba ba!”

Sau khoảng một lúc lâu, cảm giác nóng bỏng gai đau trên khuôn mặt khiến ý thức của Vương Ma Tử chậm rãi tỉnh táo lại từ trong cơn ngủ mê.

Đôi mắt mở ra một cái khe, theo ánh mắt mông lung mơ hồ dần rõ ràng, chỉ thấy bóng đen trước mặt càng ngày càng rõ ràng, nhưng trước mắt lại là con mắt duy nhất thối tới cực điểm.

“Ai!”

Trong chốc lát, Vương Ma Tử giật mình, vô thức trở tay, ngón trỏ đâm về phía tròng mắt kia.

Cũng may tên to con kịp thời né tránh, nếu không lần này cũng không còn là người một mắt nữa.

Vương Ma Tử ngồi bật dậy, thấy Triệu Khách đi tới từ sau lưng tên to con, vẫy tay: “Này, không sao chứ?”

“A? Là ngươi!”

Thấy Triệu Khách, đầu tiên trong lòng Vương Ma Tử thả lỏng nhưng ngay sau đó không khỏi nghi ngờ: “Lúc ta đi ra cũng không gặp ngươi, ngươi trốn ở đâu?”

“Ây…”

Đối mặt với câu hỏi của Vương Ma Tử, vẻ mặt Triệu Khách và tên to con trở nên rất quỷ dị, không diễn tả được là biểu cảm gì.

Hiển nhiên đó là một đoạn trí nhớ nghĩ lại mà kinh, sau khi cơ bắp trên khóe miệng Triệu Khách mất tự nhiên run rẩy mấy lần, lại chỉ Heo mập nằm bên kia còn chưa tỉnh táo lại.

Hắn chuyển đề tài: “Hai người các ngươi xảy ra chuyện gì? Đúng, còn có thanh niên tóc đen kia, các ngươi có gặp được không?”

Triệu Khách và tên to con cũng vừa hay thoát ra khỏi “Trò đùa quái đản nữ vu” không lâu.

Lúc hai người đi ra, Triệu Khách gần như muốn kích hoạt Kính tượng đà loa trên tay, tên to con cũng đã chuẩn bị sẵn sàng liều chết.

Nhưng sau khi hai người lao ra ngoài, chỉ thấy trước mặt ngoại trừ tro tàn đầy đất, cũng chỉ có hai người đang nằm trên mặt đất, không thấy bóng dáng A Lãng đâu.

Cẩn thận quan sát, Triệu Khách phát hiện hai người kia là Vương Ma Tử và Heo mập.

Tuy dáng người của Heo mập thay đổi rất nhiều nhưng Triệu Khách có nửa giọt máu cương thi của hắn ta, chỉ cần tới gần tất nhiên sẽ nhận ra thân phận của Heo mập.

Bình Luận (0)
Comment