Từ Vũ nhìn chằm chằm ấn ký, trên mặt không khỏi lộ ra nét mừng, tuy Âu Dương Xu đã chết, nhưng con dấu tiến vào bí địa này lại biến mất không thấy gì nữa.
Có cái ấn ký trên tay Triệu Khách, bọn họ có tư cách tiến vào bí địa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Vũ cũng được an ủi đôi chút, nói thầm: “Chẳng trách ngay từ đầu tên này đã ôm bắp đùi Âu Dương Xu, e rằng cũng đã lập mưu tính toán lấy cái ấn ký này.”
Có một số việc cũng trùng hợp như thế, Triệu Khách thật sự không nghĩ đến việc con tem hoàng kim gì đó, đừng nói là không biết, dù có biết thì Triệu Khách cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì.
Suy nghĩ của hắn là nhanh chóng rời khỏi nơi này, lại không ngờ trời xui đất khiến lấy được cái ấn ký này.
Trong mắt những người khác, lại biến thành Hồng bà bà cố ý sắp xếp Triệu Khách tiến vào thần bí chi địa, nghĩ cách chiếm lấy con tem hoàng kim, dùng cái này để kế thừa vị trí chủ nhân Quỷ thị đời tiếp theo.
Ở trong mắt những người này, trên người Triệu Khách ẩn giấu vô số bí mật, biết đâu trong đó có cách thức liên quan đến việc đạt được con tem hoàng kim.
Chắc chắn Từ Vũ cũng là một trong những người có ý khác.
“Không sai, đúng là chiếc ấn ký này, đúng là đối tượng được Hồng bà bà coi trọng, e rằng lúc này đám người Hồng bà bà còn đang buồn bực vì việc ấn ký.”
Dường như Từ Vũ thấy rất vui vẻ vì việc này, lại đặt xuống cái bánh bao vừa cầm lên ăn được hai miếng.
Hắn ta vỗ ngực đảm bảo với Triệu Khách: “Ngươi yên tâm, ta sẽ dốc hết sức bảo vệ ngươi, giúp ngươi lấy được con tem hoàng kim kia, cũng coi như trả món nợ nhân tình năm đó cho Hồng bà bà.”
Lời đảm bảo của Từ Vũ khiến Triệu Khách như được cưng chiều mà lo sợ, cũng nói: “Đa tạ Từ đại ca, ngươi yên tâm, nếu ta có thể lấy được con tem hoàng kim, sau này Quỷ thị cũng có một nửa của Từ đại ca.”
Đã đi đến bước này, dù Triệu Khách không muốn thừa nhận, cũng phải thừa nhận thân phận thái tử ca Quỷ thị của mình.
Nếu không, một khi Từ Vũ phát hiện mấy người bọn họ chỉ là người qua đường, đoán chừng một giây sau sẽ bẻ đầu bọn họ xuống.
“Ha ha ha, người sảng khoái, nhưng một nửa Quỷ thị thì thôi đi, ta chỉ trả lại ân tình của Hồng bà bà vào năm đó mà thôi.”
Từ Vũ vỗ đùi đứng dậy từ trên ghế: “Trước tiên ta sẽ đi xác minh tình hình bên kia, các ngươi ở lại chỗ này chờ ta đi.”
Từ Vũ nói xong lại điều khiển trường trượng trên tay, người đã biến mất trước mặt bọn họ.
Thủ đoạn quỷ thần khó đoán, dù đám người Triệu Khách cộng lại cũng kém hơn Từ Vũ một chút.
Sau khi Từ Vũ rời đi, trong phòng lập tức yên tĩnh.
Vương Ma Tử đang muốn nói chuyện, Triệu Khách nháy mắt một cái ra hiệu hắn ta không nên mở miệng.
Từ Vũ xuất quỷ nhập thần, có thể biết việc ấn ký ở trong lòng bàn tay của hắn, e rằng đã sớm thăm dò rất lâu.
Lúc này, có trời mới biết tên này đã đi hay chưa, hay còn ở trong một tầng không gian khác lẳng lặng quan sát bọn họ.
Vương Ma Tử mắng thầm trong lòng: “Phi, năng lực của người này không đi nhà tắm nữ làm tên cuồng nhìn lén, đúng là nhân tài không được trọng dụng.”
Không bàn về chuyện này, Triệu Khách vỗ tro bụi không tồn tại trên tay nói: “Vừa hay để chúng ta nhân khoảng thời gian này giải quyết những xác chết trong sách tem, còn có ba người bên ngoài kia.”
Mấy người đưa thư vừa bị Heo mập giết chết đều đã được chuyển vào đây, còn chưa rút ra sách tem của bọn họ.
Cộng thêm ba người bên ngoài, e rằng có thể khiến Heo mập phát tài một lần.
“Hắc hắc hắc, vậy lão Trư ta cũng không khách sáo.”
Heo mập vui không ngậm miệng được, tuy hắn ta từng gia nhập rất nhiều đoàn đội, nhưng có thể được ăn một mình như ngày hôm nay lại là lần đầu tiên.
Heo mập nói xong đã thu lại nụ cười trên mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm ba người bị treo trên cây bên ngoài, chậm rãi lấy ra thanh Quỷ đầu đại đao của mình từ trong sách tem.
…
Ở bên khác, phủ thành chủ.
“Vẫn không tìm thấy, rốt cuộc tên nhân yêu đáng chết này đã trốn đi đâu.”
Đại Mi nhíu chặt lông mày, sau khi nhận được tin tức do cấp dưới truyền về không nhịn được mở miệng phàn nàn, lại không hề chú ý đến, trong lúc vô hình lời nói của mình bị một người khác ghi nhớ trong lòng.
Người đang ngồi trên thủ tọa lại là Lộ Hạo đã đổi thành dáng vẻ của Sở Hương Vân, trên hai đầu lông mày xuất hiện vẻ tàn khốc nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất.
Hắn ta cầm bát trà lên, đưa đến bên môi uống một ngụm.
Lúc này không chỉ Đại Mi, ngay cả mấy người Tài thần cũng rất nóng nảy.
Dù là thủ vệ phủ thành chủ hay cao thủ trong đoàn đội của bọn họ đều tìm kiếm Sở Hương Vân đến nghiêng trời lệch đất, nhưng tên này như đã biến mất, làm thế nào cũng không tìm ra được.
Bọn họ hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của Sở Hương Vân, huống chi sau khi Sở Hương Vân bị đổi thân thể, thực lực không đáng lo bằng ngày xưa, nhưng điều rắc rối là tên này đã mang đi con dấu tiến vào bí địa.
Cũng trách bọn họ lơ là sơ suất, dù sao nơi này cũng là sào huyệt của Sở Hương Vân, tất nhiên tên này được một vài vị trí loại ám đạo, lúc này trốn đi, bọn họ muốn tìm được hắn ta cũng không dễ.