“Lộ huynh, ngươi còn cần bao lâu để khôi phục thực lực.”
Dương Vạn Tài đưa mắt nhìn về phía Lộ Hạo.
Lộ Hạo là người đưa thư hệ linh hồn, tất nhiên việc tìm người là bản lĩnh mà hắn ta am hiểu nhất.
Nhưng sau khi Lộ Hạo chuyển đổi thân thể, trong thời gian ngắn cũng cần thời gian để làm quen với thân thể mới giống Sở Hương Vân.
Lộ Hạo đặt chén trà trên tay xuống: “Điều này… Hơi chậm, ta và Sở Hương Vân chuyển đổi thân thể có điều kiện và hạn chế rất lớn, bảo châu linh hồn còn có những món đồ tăng trưởng linh hồn mà ngươi cho ta, không có hiệu quả quá tốt cho ta, trừ khi…”
Lộ Hạo nói đến chỗ này, lại cầm chén trà lên tay.
“Trừ khi cái gì!” Cam Hoa đứng bên cạnh vặn hỏi.
Lộ Hạo cong môi mỉm cười lộ ra hàm răng chỉnh tề, ánh mắt nhìn về phía Đại Mi.
“Ta cần một linh hồn khá cường đại, hơn nữa nhất định phải là linh hồn của nữ nhân để ta hút.”
“Ngươi có ý gì!”
Vẻ mặt Đại Mi trở nên hung ác nham hiểm, câu nói này của Lộ Hạo rõ ràng đang chỉ mũi nhọn về phía nàng, trên mặt xuất hiện sát khí.
Dương Vạn Tài nghe vậy quay đầu nói với Cam Hoa: “Đi ra ngoài bắt mấy nữ người đưa thư tới.”
Khóe miệng Cam Hoa giật giật, liên tục lắc đầu: “Điều này… Số lượng nữ người đưa thư rất ít, thường ở vị trí được bảo vệ khá tốt trong đoàn đội, chúng ta phóng túng đi bắt người như vậy, e rằng sẽ gây ra rắc rối.”
Tuy lời nói của Cam Hoa có ý đang chối việc, nhưng Dương Vạn Tài suy nghĩ cũng cảm thấy có lý, không khỏi khó xử.
“Ôi chao, đoàn trưởng Đại Mi bớt giận, ta nhớ trong đoàn đội của các ngươi có một nữ nhân bị thương rất nặng, hiện tại phải dựa vào dược vật duy trì sự sống, không bằng lợi dụng phế vật này một chút.”
Đôi mắt Lộ Hạo nhìn chằm chằm Đại Mi, nữ nhân mà hắn ta nhắc tới là Lý Tinh phụ trách dụ dỗ Sở Hương Vân.
“Khốn kiếp, ngươi muốn chết!”
Đại Mi nghe được câu này, cuối cùng không áp chế nổi lửa giận trong lòng.
Trong kế hoạch ban đầu, bọn họ dụ dỗ Sở Hương Vân, vào lúc cần thiết sẽ thi triển mị chú cho Sở Hương Vân, để Sở Hương Vân trở thành khôi lỗi.
Lại không ngờ kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, tên nhân yêu đáng chết này đột nhiên giết ra, thương tổn của Lý Tinh chắc chắn có liên quan với hắn ta, hiện tại lại còn muốn đánh chủ ý với đoàn đội của mình.
Đại Mi hận không thể ngàn đao băm xác tên buồn nôn này.
“Tùy ngươi, nhưng mà Tài thần đại nhân đừng nói ta không nhắc nhở ngài, nữ nhân và tiểu nữ hài đi cùng với Vương Cẩu Tử đều đã biến mất, cẩn thận bị người ta nhanh chân giành trước.”
Đám người Dương Vạn Tài nghe vậy hơi ngạc nhiên, vẻ mặt trở nên khó coi.
Đặc biệt là Cam Hoa và Thiệu Băng, sự khát vọng của hai người với con tem hoàng kim có thể dùng từ điên cuồng để hình dung, lại không cho phép bị người khác lấy trước.
Nghĩ tới đây, Thiệu Băng ho nhẹ một tiếng, khẽ nói: “Đại Mi, có đôi khi hy sinh một chút vì đại cục cũng là việc không thể tránh được.”
Đại Mi trợn tròn con mắt, dường như không thể tin được Thiệu Băng lại nói ra những lời này.
“Đúng vậy, thương thế của nàng quá nặng, tử cung đã bị cắt bỏ nhưng bệnh tình vẫn đang chuyển biến xấu, làm vậy cũng vì tốt cho nàng!”
Người nói chuyện là Cam Hoa, nhắc đến thương tổn của Lý Tinh, Cam Hoa luôn thấy khuôn mặt hơi nóng lên không thể diễn tả được.
Ai bảo lai lịch của thương tổn này thật sự quá thô bạo.
“Tài thần, ý của ngươi thế nào.” Đại Mi lạnh lùng nghiêm mặt vặn hỏi Dương Vạn Tài.
Vẻ mặt Dương Vạn Tài đầy bối rối, một lúc lâu sau mới đứng lên đi đến bên cạnh Đại Mi, khẽ nói mấy câu.
Sắc mặt Đại Mi lại trở nên rất phức tạp.
“Tin tưởng ta, Tài thần ta đã đưa ra hứa hẹn, tuyệt đối không lật lọng.”
Dương Vạn Tài vỗ mạnh vào vai Đại Mi, mở miệng đảm bảo với Đại Mi, lợi ích mà hắn ta đồng ý là cửa hàng mặt tiền và tài phú mà người thường căn bản không có cách nào chiếm hữu được ở trong Quỷ thị.
Đây cũng được coi như một con gà để trứng vàng.
Ngón tay Đại Mi siết chặt góc áo của mình, ánh mắt trở nên rời rạc, một lát sau mới thấy Đại Mi đứng lên đi ra ngoài cửa.
Cho đến khi đi đến cửa, nàng đưa lưng về phía mọi người, dùng giọng nói như con muỗi nói với Lộ Hạo: “Đừng để nàng quá đau khổ…”
“Đệt, không có một con tem có giá trị nào, một đám rác rưởi.”
Heo mập vừa chửi mắng trong sách tem của đám người này không có con tem giá trị nào, vừa vui sướng hài lòng nhìn điểm bưu điện trong sách tem của mình.
Nhìn dãy số đã gần bốn chữ số, Heo mập cảm giác lúc này đã phá vỡ nhân sinh của mình.
“Phát tài, phát tài, hắc hắc hắc, đội trưởng yên tâm, chờ chúng ta còn sống trở về, ta đảm bảo chia cho ngươi một nửa.”
Heo mập gần như khoe khoang để lộ ra dãy số trong sách tem của mình.
Đại Đầu đứng bên cạnh đưa mắt nhìn thoáng qua, khinh thường nghiêng đầu đi, khịt mũi coi thường số điểm bưu điện trong sách tem của Heo mập.
Triệu Khách càng không hứng thú lắm, lại nghe Vương Ma Tử đứng bên cạnh cười xấu xa nói: “Heo huynh, có mặt chia một nửa, ngươi đừng quên phần của ta.”