“Đến lượt ngươi, Triệu huynh!”
Từ Vũ quay đầu ra hiệu Triệu Khách tiến lên.
Triệu Khách gật đầu, đi lên trước thử đưa bàn tay không có ấn ký chạm vào mặt vách tường trước mắt.
Cũng như Từ Vũ đã nói, lúc bàn tay Triệu Khách đụng vào chỉ cảm thấy lòng bàn tay lạnh băng, dường như trước mặt có một mặt thủy tinh trong suốt.
Thấy thế, Triệu Khách chậm rãi giơ bàn tay khác lên, dường như ấn ký trên lòng bàn tay đã phát hiện cấm chế trước mặt, lại phát ra ánh sáng như bạc.
Sau khi Triệu Khách đặt tay lên trên, trong chốc lát một vòng gợn sóng màu bạc lan ra từ lòng bàn tay Triệu Khách, kích động cấm chế vô hình trước mặt.
Theo gợn sóng khuấy động, chỉ thấy cấm chế dần trở nên rõ ràng, một cổng vòm màu bạc xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
“Mở!”
Từ Vũ không nhịn được trợn to mắt, thúc giục Triệu Khách đẩy cánh cổng vòm trước mặt ra: “Nhanh lên, nhanh mở cửa!”
Có lẽ vì quá kích động, chính Từ Vũ cũng không nhận ra trong lúc vô tình giọng điệu của hắn ta đã đổi thành giọng điệu ra lệnh quen thuộc.
Triệu Khách thử đẩy về phía trước, sau khi khe cửa trước mắt bị đẩy nhẹ ra một cái khe, một sợi ánh sáng kỳ lạ chiếu lên khuôn mặt Triệu Khách qua khe cửa, Triệu Khách không khỏi híp mắt lại.
Sâu trong rừng cây trước mặt như có một vầng mặt trời tản ra ánh sáng kỳ lạ.
“Hít hít… Phù!”
Mấy người Triệu Khách không nhịn được thở sâu, cảm thấy sau khi hít thật sâu không khí trong rừng cây, cả người đều trở nên nhẹ nhàng.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện trong rừng cây có rất nhiều điểm huỳnh quang lơ lửng, trông như tinh linh dạo chơi trong rừng rậm.
“Linh vận thật dày đặc.”
Từ Vũ không khỏi sợ hãi than thở.
“Linh vận?”
Triệu Khách hoang mang ngẩng đầu, Từ Vũ thấy thế giải thích: “Nói một cách đơn giản là linh khí nhưng thứ này càng thú vị hơn, vì bọn chúng đang sống, ngươi có thể hiểu thành linh khí sống.”
Từ Vũ nói không sai, hắn ta đã du lịch rất nhiều không gian, gặp rất nhiều vì cổ quái kỳ lạ, nhưng trước mặt lại là linh vận dày đặc như thế.
“Linh khí sống!”
Trong lúc Triệu Khách hoang mang, lại thấy một điểm huỳnh quang đang trôi nổi về phía hắn, trong lòng khẽ động lại thử đưa tay ra nắm lấy.
Kết quả bàn tay còn chưa chạm đến, huynh quang như có cảm ứng lập tức biến mất trước mặt Triệu Khách.
“Ha ha ha, đừng cưỡng cầu, thứ đồ chơi này còn khó bắt được hơn cả nhân sâm tinh, nhưng các ngươi cũng có thể thử một chút, dù sao nếu có thể hấp thu một ít cũng có trợ giúp rất lớn cho thân thể của các ngươi.”
Từ Vũ vừa nói xong, đã thấy Heo mập đi theo phía sau không kịp chờ đợi lao vào.
“Ha ha ha, ta thử trước đã!”
Heo mập nhảy lên đi đầu, trong nháy mắt đã lao vào sâu trong rừng cây.
Triệu Khách và Từ Vũ thấy thế hơi ngạc nhiên, tên này thật sự là người tận dụng mọi thứ, Từ Vũ chỉ khách sáo một câu, hắn ta còn tưởng thật.
“Ha ha, đi thôi, vào xem một chút.”
Khóe miệng Triệu Khách giật giật, dẫn cả đám người đi vào rừng cây.
Thật ra rừng cây này không lớn, thậm chí có thể nói cực kỳ nhỏ bé, nhỏ như công viên trong thành phố.
Nhưng sau khi đám người Triệu Khách và Từ Vũ đi một vòng, sắc mặt Từ Vũ lại trở nên quái dị.
“Không có!”
Trong rừng cây trống rỗng lại không có cái gì.
“Chẳng lẽ có người đến trước lấy đi rồi sao?” Triệu Khách suy đoán.
Nhưng đối mặt với suy đoán của Triệu Khách, Từ Vũ rất kiên định bác bỏ điều này: “Không có khả năng, cấm chế này vẫn còn có nghĩa đồ vật chắc chắn còn ở đây.”
“Chắc là bị che giấu đi, mọi người chia ra tìm xem.”
Triệu Khách đề nghị, mọi người quyết định chia ra tìm kiếm, Từ Vũ cũng không sợ đám người Triệu Khách giở trò gì.
Ở trong mắt hắn ta, cho dù Triệu Khách đạt được con tem hoàng kim, cũng chỉ như một con châu chấu mà mình có thể tiện tay bóp chết, không sợ hắn có thể giở trò gì.
Lúc này mọi người đều chia ra hành động.
Tùy ý tìm kiếm cả quãng đường, ánh mắt Triệu Khách tùy tiện liếc nhìn quanh như đang tìm kiếm manh mối về con tem hoàng kim kia.
Nhưng suy nghĩ trong lòng Triệu Khách lại là làm thế nào thoát khỏi sự khống chế của Từ Vũ.
Ngay lúc Triệu Khách đang suy nghĩ, bước chân dừng lại, chậm rãi cúi đầu nhìn, lại thấy trong bụi cây bên cạnh có một khuôn mặt người im ắng rõ nét.
Trong nháy mắt thấy khuôn mặt này, Triệu Khách suýt thì kêu ra tiếng, ngạc nhiên nói nhỏ: “Gia Ngọc? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Chẳng trách Triệu Khách lại bị giật mình, lúc trước hắn còn nghĩ Gia Ngọc và Camilleri sẽ trốn ở đâu, không ngờ Gia Ngọc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn lại hồn nhiên không hề phát hiện ra.
Lúc này Triệu Khách ngồi xổm xuống khẽ hỏi: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Tỷ tỷ để ta trốn đi, ta liền trốn ở chỗ này…”
Gia Ngọc ngây thơ nhìn vào mắt Triệu Khách, cùng lúc nhìn Triệu Khách còn không nhịn được liếc ra sau lưng Triệu Khách, nhưng lại không thấy Âu Dương Xu và Camilleri đâu.
Đương nhiên, còn có đám sư huynh sư tỷ Hoa Hoa, Tiểu Hắc, A Hoàng độ tuổi tương đương với nàng.
“Trước đó xảy ra chuyện gì.”
Triệu Khách khẽ hỏi thăm Gia Ngọc, sau khi Gia Ngọc kể đại khái sự việc, Triệu Khách không nhịn được nhíu mày.
Quả nhiên không khác với dự đoán của hắn là bao.
Sở Hương Vân đột nhiên bệnh nặng gọi Âu Dương Xu đến, bản thân điều này đã là một cái bẫy.