Sau đó, chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một tháng đã quét ngang các bảng xếp hạng lớn của Bắc Mĩ, trở thành Thiên hậu nổi tiếng nhanh nhất trong lịch sử Bắc Mĩ.
Đối với người đưa thư, rất nhiều người càng thấy sợ hãi vì nàng không hề cố gắng che giấu bản thân, ngoại trừ không chủ động sử dụng năng lực ở trong hiện thực.
Nhưng có rất nhiều chi tiết khiến Camilleri sớm lộ ra thân phận người đưa thư của nàng.
Chỉ có điều, không ai dám có ý đồ với nàng, đặc biệt là trong hiện thực vì nàng thật sự quá chói mắt, cũng như một camera đi lại ở chốn nhân gian, mọi hành động đều có thể bị đội chó săn theo dõi quay chụp được.
Cho nên rất ít người đưa thư chủ động đi tìm Camilleri, so với nói là một Thiên hậu âm nhạc Bắc Mĩ, không bằng nói là một quái thai trong giới người đưa thư.
Lúc này, Camilleri xuất hiện đồng thời trông có vẻ đứng chung phe với đám người Triệu Khách, điều này khiến rất nhiều người cảm thấy bất ngờ.
“Một nữ nhân phương tây, chỉ dựa vào đàn ghita của nàng thật sự coi mình là Thiên hậu sao?”
Kim Âu ôm tỳ bà đi đến rìa thành quan, khóe môi hồng nhuận phơn phớt nở một nụ cười khiêu khích, lấy ra một bình thuốc nước từ trong sách tem đổ lên vết thương trên ngón tay.
“A a, đã đuổi kịp rồi, nếu người còn không đến, chúng ta thật sự không chịu nổi.”
Nhân khoảng trống này, Vương Ma Tử nhanh chóng lùi lại đứng bên cạnh đám người Triệu Khách, tùy tiện hô hào, tất nhiên là đang nói cho những đám người rục rịch đằng sau nghe.
Sau đó hắn ta lại nói sang chuyện khác, khẽ nói với Camilleri: “Được không đó, đối mặt với ba nữ nhân đấy!”
“Ta thử một chút!”
Trong khoảng thời gian này tiếng Trung của Camilleri tiến bộ thần tốc, sau khi mỉm cười với Gia Ngọc ở trong ngực Triệu Khách, nàng lại nói với đám người Triệu Khách: “Bảo vệ tốt Gia Ngọc.”
Nói xong, chỉ thấy Camilleri cầm đàn ghita điện đi về phía trước, đôi mắt nhìn chằm chằm bên trên thành quan.
Đôi mắt màu xanh ngọc kia nhìn thẳng vào mắt ba vị giai nhân tuyệt sắc ở trên thành quan, giống như kẻ địch vốn có nhiều năm chưa gặp, theo ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh, ba người đồng thời khống chế nhạc cụ trên tay.
“Xì xì ong ong ong xì xì xì…”
Camilleri vừa ra tay, đàn ghita điện trên tay đã bộc phát ra tiếng nhạc bùng nổ như hai cái loa đặc biệt lớn, có thể cảm nhận được đá vụn trên mặt đất cũng bắt đầu nhảy lên.
Điều này khiến đám người Triệu Khách đứng bên cạnh không thể không nhanh chóng lùi lại.
Loại phong cách xé rách, gào thét đến từ kim loại nặng lập tức chiếm cứ vị trí thứ nhất chủ đạo.
Một khúc “Nova Era” của Angra, khúc nhạc thứ nhất đầy tử vong của kim loại nặng.
Mỗi một làn điệu đến đầu ngón tay của Camilleri, lại hoàn toàn bị phá vỡ.
Không có tiết tấu kim loại nặng ngày xưa, ngược lại thêm mấy phần điên cuồng, không thứ tự, khiến người ta không thể tin được loại âm nhạc đến từ tay một đại mỹ nữ như Camilleri.
Người nghe cảm giác tâm thần bất ổn, trái tim như muốn nổ ra theo lồng ngực.
“Khóc đi, tru lên đi, giãy giụa đi, cùng thiêu đốt trong ngọn lửa điên cuồng này.”
Từng tiếng ca xuất hiện trong đầu của bọn họ, không có ai biểu diễn nhưng trong đầu bọn họ lại như có một giọng nói thúc giục bọn họ cùng phát cuồng theo tiếng nhạc điên cuồng này.
“Không tốt, đừng nghe!”
Có người phát hiện điều không thích hợp, hai tay che tai của mình đồng thời không ngừng kéo giãn khoảng cách.
Trong lòng hoảng sợ phát hiện tiếng nhạc đáng chết này không chỉ có lực sát thương kinh người, càng ảnh hưởng đến tâm trạng và tư duy của bọn họ.
Nếu ý chí không kiên định sẽ dễ khiến suy nghĩ của mình đi theo tiết tấu nhạc, bắt đầu phát cuồng cuối cùng là biến thành một người điên.
Đám người Triệu Khách cách Camilleri gần nhất, nhưng dù là Heo mập hay Vương Ma Tử đều là người có tính cách cứng cỏi.
Tuy nghe tiếng nhạc điếc tai khiến hai người cảm thấy máu trên người chảy nhanh hơn, nhưng sắc mặt vẫn như thường.
Về phần Triệu Khách lại càng thoải mái hơn, Bạch cốt quan niệm tưởng của hắn là bí pháp Trúc Cơ hàng đầu Phật môn.
Nhất niệm bạch cốt, hồng trần bất nhiên.
Chút tiếng nhạc quấy nhiễu thế này với Triệu Khách, cũng không thể so sánh với ý chí và tư duy chủ đạo của hắn.
So sánh ra, điều khiến Triệu Khách hoảng sợ hơn vẫn là Gia Ngọc.
Tiểu nha đầu này là xích tử trời sinh, trong lòng tinh khiết như gương đồng, đối mặt với tiếng nhạc quấy nhiễu tâm thần trước mặt, Gia Ngọc lại chỉ cảm thấy êm tai, không chịu chút ảnh hưởng nào.
Nếu nói người phải chịu ảnh hưởng, chỉ có duy nhất Đại Đầu và Sở Hương Vân đã bị trọng thương.
Khuôn mặt Đại Đầu dữ tợn, hai tay không ngừng vung nắm đấm nện vào đầu mình, con mắt duy nhất nhìn chằm chằm xung quanh, theo từng tiếng nhạc kim loại nặng cuồng bạo không lời vang lên bên tai, hắn ta lại phát ra tiếng kêu quái dị.
Ánh mắt oán hận thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm Triệu Khách, điều này khiến Đại Đầu trông như một dã thú ăn thịt người, cơ bắp cả người kéo căng thành một đoàn.
Trong đầu lại không ngừng xuất hiện một suy nghĩ: “Giết hắn, giết hắn!”
“Đừng nhúc nhích!”
Nhưng còn không đợi Đại Đầu có hành động, lại thấy Heo mập một phát đưa tay vòng qua cổ Đại Đầu từ phía sau, giữ chặt Đại Đầu ở trong lòng.
Mặc cho Đại Đầu phát cuồng như thế nào, nhưng chút sức lực này của hắn ta sao có thể so sánh với Heo mập.