Theo tiếng nhạc khiến người ta xao động, “oanh” một tiếng.
Trong chốc lát, ánh lửa màu đỏ hồng lay động theo đàn ghita điện, hình thành sát âm khủng bố khiến không khí xung quanh bị nhóm lửa theo, ngọn lửa tràn đầy trời đất như thủy triều vỡ đê xông về phía thành quan.
Ngọn lửa đầy trời như cái tên kim loại nặng tử vong này, cứ như Hỏa thần giáng thế.
Chẳng trách từ trước đến nay Camilleri luôn một thân một mình, nàng thật sự có vốn liếng để kiêu ngạo.
Chỉ một người đưa thư hệ âm lại có thể phát huy ra uy lực khủng bố như thế, trong đông đảo người đưa thư trung cấp tuyệt đối có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong chốc lát biển lửa che trời, nhuộm bầu trời thành một mảnh đỏ thẫm, nhưng đúng vào lúc này lại nghe từng tiếng địch truyền ra từ trong biển lửa.
Tiếng địch không đinh tai nhức óc bằng kim loại nặng, nhưng tiếng kêu như thúy liên miên, tiếng nhạc êm dịu lại ung dung không vội, mặc cho ngươi biển lửa lật trời lại không cách nào chôn vùi một tiếng địch này.
Tiếng địch xa xăm kéo dài, giai điệu đẹp đẽ nhẹ nhàng như một thanh bảo kiếm linh động tinh xảo xuyên thẳng qua tiếng nhạc nặng nề, mặc cho vô số làn điệu vặn vẹo bay hơi trong không khí, lại khó đánh gãy mũi nhọn của thanh bảo kiếm.
Một khúc “Cô Tô hành” lấy làn điệu đặc biệt thanh thúy, biểu diễn phong cách hoàn toàn khác biệt trong tiếng Rock and roll tử vòng của Camilleri.
Trang nhã ung dung, kết cấu ngắn gọn.
Trong chốc lát, lại để trăm nhạc quy vị, vạn âm thuận thanh.
Biển lửa đầy trời như cũng chịu ảnh hưởng từ tiếng địch này, ngọn lửa lại nhanh chóng yếu bớt.
Camilleri nhíu chặt lông mày, lúc này tiếng địch đột nhiên xoay chuyển, chỉ nghe từng tiếng đàn tranh vang lên.
“Ông… Đăng đăng đăng…”
Tranh phân tần hán.
Tần tranh trọng âm.
Hán tranh trọng luật.
Trong một khúc tần âm “Tam tần hoan ca” này, hai nhà sờ trưởng Hán luật đều quy về một chỗ.
Giữa dây cung run lên, mười sáu âm tiết kích tình không bị cản trở, lại vẫn vững vàng không hỗn loạn như một đội đại quân sắt thép.
Trong lúc mơ hồ, giữa hư không xung quanh như có từng trận sát âm, âm luật kim loại nặng tử vong càng nóng nảy, điên cuồng, không có thứ tự.
Một tràng tiếng tranh này lại càng ngay ngắn, đường hoàng, đồng thời không đánh mất ý chí chiến đấu kích tình bành trướng.
Trong nháy mắt, biển lửa trước mắt mọi người ảm đạm.
Trên trán Camilleri đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Âm luật chi đạo, mặc dù tiếng nhạc hiếm thấy có thể lôi kéo người khác nhưng chỉ là chim sẻ hót đêm, lúc này lấy tiếng nhạc mềm mại dẫn dắt, chỉ tiếng đã rung động.”
Phía trên thành quan, Kim Âu cười lạnh.
Bàn về âm nhạc, thật sự cho rằng mấy thứ đồ chơi dương cầm phương tây gì đó có thể so sánh với âm đạo Trung Hoa bọn họ sao?
Hơn nữa, thứ đồ chơi kim loại nặng tử vong của Camilleri chỉ là tạp âm trong mắt Kim Âu mà thôi.
Lập lại trật tự, đối với người xuất thân thế gia âm luật như Kim Âu lại là việc cực kỳ đơn giản.
Kim Âu ôm tỳ bà lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Camilleri, dường như đã thấy hình ảnh nữ nhân này bị vạn trượng âm sát ép thành thịt nát.
Nhưng đúng lúc này nụ cười của Kim Âu cứng đờ trên mặt, một tiếng kèn cao vút, to rõ không biết truyền đến từ nơi nào.
Điều quỷ dị là, tiếng kèn vang lên lại như một trận tai nạn xe cộ lao thẳng đến, dù là tiếng địch cũng tốt, tiếng tranh cũng được, lại bị một tiếng kèn mang theo khí tức quê hương dày đặc này làm cho âm luật đại loạn.
Ngay cả kim loại nặng tử vong của Camilleri cũng trận cước đại loạn dưới tiếng kèn này, tiết tấu cũng bị kéo lệch đến tận nhà bà ngoại.
So sánh ra giống như một hội giao lưu âm nhạc Trung Tây cấp quốc tế, đột nhiên gặp phải một “Khúc tiết tấu tình yêu nông thôn”.
Trong chốc lát, vẻ mặt đám người Kim Âu kỳ quái đến cực điểm, hai vị đồng đội sau lưng liều mạng muốn kéo tiết tấu về nhưng càng kéo càng xa.
Trên mặt đổ mồ hôi lạnh, trong mắt không khỏi để lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Trong nhạc cụ lại có thể làm đến điểm này, trong ấn tượng của Kim Âu chỉ có một món nhạc cụ có thể tạo ra loại năng lực này.
Đó chính là thứ được gọi là lão lưu manh… Kèn!
“Kèn?”
Sau khi Triệu Khách nghe được tiếng này không khỏi ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, trong đống đổ nát ở nơi xa có một vòng thánh quang mãnh liệt như một cục vàng lộ ra một góc từ dưới cát vàng.
Dưới ánh mặt trời lại tỏa ra ánh sáng khiến người ta không thể bỏ qua, tiếng động trong trẻo đặc biệt, mặc dù không giống cao thủ âm luật chuyên nghiệp như Kim Âu và Camilleri, lại có thần thông riêng.
Có thể gọi là nhạc cụ lão lưu manh kèn, âm sắc thô kệch vang dội, âm lượng cực lớn.
Trong hiện thực, một cái kèn này có thể đè ép chống lại toàn bộ dàn nhạc, tiếng của tám cái kèn clarinet cũng không đỡ nổi một cái kèn này.
Điều rắc rối hơn là, cái kèn này phối hợp tốt là người đáng tin cậy trong dàn nhạc, phối hợp không tốt là gậy khuấy phân heo của dàn nhạc.
Từ cổ chí kim vấn đỉnh, chưa có nhạc cụ gì có thể so sánh mặt tự mang tiết tấu như kèn.
Đương nhiên ba nữ nhân Kim Âu sẽ không tùy tiện để kèn của Tề Lượng dẫn lệch tiết tấu.
Nhưng vấn đề là lúc Tề Lượng thổi kèn, khí tức thành quang hùng hậu phát ra theo tiếng động khuấy đảo.