Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1962 - Chương 1962 - “Giác Đấu Sĩ Chi Khốn”

Chương 1962 - “Giác đấu sĩ chi khốn”
Chương 1962 - “Giác đấu sĩ chi khốn”

Tiếng kèn càng to, trong không khí càng có thêm khí tức thánh quang nặng nề, tiếng nhạc cụ của ba người Kim Âu đều bị ép đến không nghe ra được.

Đổi lại là người khác, cùng lắm Kim Âu đổi cách khác, dùng phụ âm phối hợp với Tề Lượng vẫn có thể lấy âm giết địch, nhưng vấn đề là…

Tề Lượng thổi cái gì??

“Khóc thất quan”, “Đại hiếu tử”, “Tam khóc nữ”.

Nếu là lão nhân tuổi tác lớn đến từ nông thôn, có lẽ còn có thể nghe ra được, nhưng sau khi Kim Âu cẩn thận nghe chốc lát lại tức đến mức ngón tay run rẩy.

Có trời mới biết Tề Lượng học được từ khúc của đội nhạc cụ gõ tang lễ ở góc rừng núi heo hút nào, nàng cũng chưa từng nghe thấy càng đừng nói phối hợp gì đó.

Tề Lượng vừa xuất hiện lại khiến ba nữ nhân Kim Âu nổi cáu, giận đến mức nghiến chặt răng, hận không thể băm xác Tề Lượng thành ngàn đoạn.

“Đáng chết, sao lại là hắn!”

Cách đó không xa, một đoàn người Thiệu Băng cũng thấy ngạc nhiên với tiếng động này, rõ ràng đã nhốt Tề Lượng ở trong đại lao.

Lúc ấy, vì cân nhắc đến vấn đề phân chia lợi ích, tạm thời không giết hắn ta nhưng trên cơ bản Tề Lượng đã hoàn toàn tàn phế.

Ba cái cương châm đâm xuyên qua xương sống, ngay cả gân cốt tay chân cũng bị đánh nát.

Dù hệ thánh quang có sinh mệnh lực cường đại, nhưng chịu thương thế như vậy, ngay cả Tề Lượng cũng không thể tránh khỏi.

“Là có người cứu hắn?”

Khuôn mặt Thiệu Băng lạnh lùng, vẫy tay với hai tên đồng bạn bên cạnh nói: “Các ngươi đánh lén Tề Lượng, đừng để tiểu tử này làm loạn, cẩn thận một chút, tiểu tử này hơi cổ quái!”

Trông Tề Lượng rất gần nhưng khoảng cách thực tế lại rất xa, cộng thêm xung quanh không ngừng có kiến trúc sụp đổ, bị nổ, Tề Lượng muốn chạy tới cũng không dễ dàng như vậy.

Bọn họ chia ra hai người đi đánh lén Tề Lượng, ba người Thiệu Băng thì bước nhanh về phía đám người Triệu Khách.

Ánh mắt Thiệu Băng vẫn khóa chặt trên người Triệu Khách, sát ý trong lòng càng ngày càng đậm đặc.

Bọn họ bị Ninh Độc Khuyết làm cho váng đầu, con tem hoàng kim cái gì, cơ hội trở thành chủ nhân Quỷ thị cái gì, tất cả đều vô nghĩa.

Nói dối và giở trò nhiều như vậy, trên cơ bản cũng vì để tiểu tử này thoát thân.

Đầu óc Thiệu Băng càng ngày càng rõ ràng, đều nói vô dục tắc cương(1), ngay từ đầu bọn họ nên nghĩ rõ ràng những đạo lý đơn giản này mới đúng.

(1) Ý là không mang dục vọng mới có thể giữ mình cương trực.

Nhưng trước đó bọn họ đều bị lời nói của Ninh Độc Khuyết mê hoặc, cộng thêm giá trị của một con tem hoàng kim thật sự tràn đầy dụ dỗ, khiến người ta không thể kháng cự được.

Đây chính là điểm cao minh của Ninh Độc Khuyết, vừa ra tay đã nắm thật chặt đoạn xương sườn mềm của bọn họ.

Chỉ có lúc này Thiệu Băng mới hoàn toàn tỉnh táo lại từ lời nói của Ninh Độc Khuyết, nếu thật sự để tiểu tử này thuận lợi thoát thân, e rằng lúc quay về chắc chắn sẽ bị Đãng Trầm đại nhân trách phạt.

Cách đó không xa, Triệu Khách còn đang nhíu mày, trong lòng suy nghĩ sao Tề Lượng lại xuất hiện ở nơi này.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi Tề Lượng thoát khỏi vòng vây nên nhanh chóng chiếm cứ đại lao mới đúng.

Nhưng Triệu Khách nghĩ lại, tình huống đã đến mức này, kế hoạch lúc trước không còn quan trọng nữa, dù sao kế hoạch vẫn không đuổi kịp sự thay đổi.

Dù trước đó hắn suy nghĩ chu đáo đến mức nào đi nữa, Triệu Khách cũng không dự đoán được Từ Vũ lại giết ra giữa đường.

Cũng không ngờ Tài thần Dương Vạn Tài luôn hận hắn thấu xương lại là người giả mạo, một loạt biến hóa đã đánh vỡ kế hoạch trước đó của hắn thành mảnh nhỏ.

Chỉ là…

Triệu Khách nhìn bóng dáng Tề Lượng, sau khi suy nghĩ một lát không khỏi hơi nhíu mày, Triệu Khách khẽ nhếch miệng như cười mà không phải cười.

“Quả nhiên… Cuối cùng vẫn biến thành dáng vẻ mà ngươi không thích nhất.”

Heo mập đứng bên cạnh thấy trên mặt Triệu Khách nở nụ cười quỷ quyệt, trong lòng không khỏi cảm thấy rùng mình, nói thầm: “Bệnh thần kinh, đã lúc này rồi ngươi còn cười được??”

Nhưng lúc này Triệu Khách đột nhiên thu lại nụ cười, cảm giác lạnh lẽo đánh tới khiến Triệu Khách cảm thấy cả người lạnh băng.

Sát khí!

Trong lòng Triệu Khách có cảm giác, ánh mắt nhìn sang hướng khác, lại thấy ánh mắt lạnh băng của Thiệu Băng đứng trước đống đổ nát không xa vẫn đang khóa chặt vào trên người mình.

Đó là một đôi mắt tam giác, tuổi tác của Thiệu Băng không lớn nhưng trên khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn thật sâu.

Ánh mắt lão luyện tàn nhẫn như một con lang vương, coi hắn là con mồi nhất định phải lấy được.

“Rắc rối, ngươi dẫn tiểu tử này đi, ta đoạn hậu!”

Vương Ma Tử đứng bên cạnh cũng để ý đám người Thiệu Băng đã chạy tới, đổi lại là người khác thì Vương Ma Tử sẽ không quan tâm.

Nhưng đối mặt với nhân vật ác như Thiệu Băng, Vương Ma Tử không khỏi trở nên nghiêm túc, không dám chủ quan chút nào.

Nhân lúc này ba nữ nhân Kim Âu bị tiếng kèn của Tề Lượng ép không thở nổi, Vương Ma Tử vội vàng gọi Heo mập dẫn đám người Triệu Khách đi nhanh, mình thì đón đỡ Thiệu Băng đã lao tới.

“An Chiêu, Sato, hai người các ngươi đi chặn giết Vương Cẩu Tử, không để sống sót, một kích giết chết!”

Thấy Vương Ma Tử lao tới, đôi mắt Thiệu Băng không khỏi híp lại thành một khe hở.

Bình Luận (0)
Comment