Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1963 - Chương 1963 - “Giác Đấu Sĩ Chi Khốn” (2)

Chương 1963 - “Giác đấu sĩ chi khốn” (2)
Chương 1963 - “Giác đấu sĩ chi khốn” (2)

Hắn ta từng nghe A Lãng nói, vị này từng là cao thủ hệ cận chiến truyền kỳ, cùng là người đưa thư cận chiến, đương nhiên Thiệu Băng sẽ không bỏ lỡ cơ hội giao thủ.

Vừa nói xong lời này, hai tên đồng bạn của Thiệu Băng bước nhanh hơn, một trái một phải lách qua Vương Ma Tử, đánh lén về phía đoàn người Triệu Khách từ hai phía.

“Vèo vèo!”

Trong chớp mắt hai bóng đen đụng vào nhau, trong không khí phát ra một tiếng sấm rền.

Sau sự dừng lại ngắn ngủi, hai nắm đấm của Vương Ma Tử và Thiệu Băng ngang nhiên đập vào nhau, khiến không gian xung quanh trông như đang vặn vẹo.

Hai vị này đều là người đưa thư hệ cận chiến đỉnh phong, nhưng đều là phong cách tiến giai khác biệt.

Lúc này va chạm, trong chốc lát khó phân ra thắng bại, lại khiến người nhìn hoa mắt, trong lòng sợ hãi.

“Đi mau!”

Vương Ma Tử cản chân Thiệu Băng, đám người Triệu Khách cũng không dám dừng lại, bước nhanh xông vào bên trong thành quan.

Camilleri cũng thu hồi đàn ghita điện trên tay theo sát phía sau, có tiếng kèn gậy quấy phân heo của Tề Lượng, đừng nói ba nữ nhân Kim Âu, ngay cả nàng cũng bị áp chế đến không thở nổi.

Chỉ có thể đi theo đám người Triệu Khách chạy trốn giữ mạng.

“Các ngươi chạy đi!”

Sau lưng vang lên một tiếng xé gió, hai bóng dáng một trái một phải đã đuổi giết sát phía sau.

An Chiêu, Sato, tuổi tác của hai người này không chênh lệch quá nhiều, chỉ có điều tốc độ của An Chiêu rõ ràng nhanh hơn Sato rất nhiều.

Cả người An Chiêu thiêu đốt thành quả cầu lửa màu đỏ hồng, người còn chưa đến đã khiến đám người Triệu Khách mồ hôi rơi như mưa, đứng trong hỏa lò.

“Giết!”

Thấy tình huống không ổn, Heo mập mắng to xui xẻo ở trong lòng nhưng lại xoay người trước tiên, rút ra Quỷ đầu đại đao từ trong sách tem của mình, thân thể khô gầy đón lấy thân thể như mặt trời chói chang của An Chiêu giết tới.

“Ồ!”

Nhìn Heo mập giết ngược trở lại, tốc độ của Camilleri hơi chậm lại như đang nghĩ có nên quay lại hỗ trợ hay không.

Nhưng đúng lúc này cánh tay lại bị Triệu Khách túm lấy, quay lại nhìn đã thấy khuôn mặt Triệu Khách đen thui, không chút thay đổi nói nhỏ: “Đừng quay đầu, nhanh chạy đi!”

Đến lúc này, nghĩ nhiều hơn cũng vô dụng, chỉ có lao ra trước lại nói.

Huống hồ Heo mập là thân thể cương thi, cho dù không phải đối thủ, nhưng muốn giết chết hắn ta cũng tuyệt đối không dễ dàng.

“Ngươi!”

Trong lòng Camilleri lạnh lẽo, nhiều người đánh cược tính mạng vì tên này như vậy, nhưng hắn lại vô tình chưa từng quay đầu nhìn lại.

Ngay lúc trong lòng Camilleri đang khinh bỉ nhân phẩm của Triệu Khách, sau lưng vang lên một tiếng nổ vang “ầm ầm”, sóng xung kích cường đại mang theo tảng đá và mảnh vụn đụng vào hàng hiên của môn quan.

Triệu Khách không kịp suy nghĩ nhiều, ôm Gia Ngọc lăn ra khỏi chỗ, thân thể nằm sấp trong một cái hố trên mặt đất.

Thoáng chốc trong không khí tràn ngập bụi mù và mùi khét lẹt dày đặc.

Chờ sau khi ánh lửa tán đi, Triệu Khách vô thức muốn thò đầu ra xem tình huống bên ngoài như thế nào.

Nhưng vừa muốn ngoi đầu lên, một bàn tay lớn vỗ lên cái đầu trọc lốc của Triệu Khách, một lần nữa đè Triệu Khách xuống.

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Triệu Khách chỉ cảm thấy da đầu mát lạnh, dường như có lưỡi đao lạnh băng gì đó lướt qua da đầu của mình, lạnh đến mức cả người Triệu Khách run rẩy.

Liếc mắt nhìn sang mới phát hiện là Đại Đầu.

Tên này ôm Sở Hương Vân nửa chết nửa sống nằm nghiêng bên cạnh Triệu Khách, ngón tay ra dấu với Triệu Khách một chút lại đưa tay chỉ ra sau lưng.

Triệu Khách nhìn theo hướng ngón tay của tên này đang chỉ, lúc này mới thấy đầu sư tử đá đằng sau đã lăn xuống đất, vết đao ngắn ngủi sáng như mặt gương.

Khóe miệng Triệu Khách giật một cái, nếu không phải vừa rồi Đại Đầu tay mắt lanh lẹ, e rằng bây giờ kết cục của hắn đã giống với con sư tử đá trước mắt.

“Không tốt! Hắn không chịu nổi.”

Camilleri trốn phía sau tảng đá ở một bên khác ngẩng đầu nhìn, không khỏi lau mồ hôi lạnh cho Heo mập.

Hai người Triệu Khách và Đại Đầu cũng thò đầu ra nhìn.

Trong biển lửa, sắc mặt Heo mập tái xanh, Quỷ đầu đại đao trên tay bị nổ suýt thì tuột tay.

Nhưng điểm trí mạng không phải ngọn lửa nổ tung trước mặt, mà là chuôi đao cắt qua trước ngực mình.

“Ông…”

Theo tiếng lưỡi đao vào vỏ, không biết Sato đã đứng bên cạnh Heo mập từ lúc nào.

Một mái tóc được buộc lại vô cùng khoa trương trên đầu, quần áo võ sĩ trắng như tuyết rộng thùng thình cũng không khiến Sato thấy vướng víu, ngược lại có vẻ hung lệ của võ sĩ Chiến quốc.

“Phốc!”

Khóe miệng Heo mập giật giật, trong mắt thoáng qua vẻ khác lạ, tuy hắn ta đã thôn phệ tinh hoa long mạch, nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn hoàn thành tiến giai.

Nhưng dù vậy thân thể vẫn kiên cố có thể so sánh với kim cương, đây cũng là chỗ dựa lớn nhất của Heo mập, lại không ngờ trong nháy mắt ngọn lửa rơi xuống lại bị người ta một đao chém rách lồng ngực.

“Không có thứ gì mà Quỷ thiết của ta chém không đứt!”

Sato lạnh nhạt thu hồi lưỡi đao, ánh mắt sáng ngời, cất bước muốn lao về phía trước.

Nhưng Sato vừa mới lao đi mấy bước đã nhíu mày nghi ngờ, trong mắt xuất hiện vẻ mơ hồ, đặt tay lên chuôi đao chậm rãi xoay người lại.

“Khụ khụ khục… Ngươi cứ đi như vậy, chỉ còn lại một người đánh với ta, e rằng không đủ thoải mái!”

Bình Luận (0)
Comment