Trước ngực Heo mập không ngừng chảy máu, ngay cả lúc nói chuyện cũng không nhịn được ho khan.
Nhưng không biết trên tay đã có thêm một sợi xích sắt màu đen từ khi nào, dây sắt chia thành ba phần.
Chia ra đeo lên cổ tay của hai người Sato và An Chiêu, một đầu khác đeo lên cổ tay của Heo mập.
“Ngươi muốn chết!” An Chiêu thở sâu, dù ngọn lửa trên người càng ngày càng mãnh liệt, nhưng giọng nói càng thêm lạnh lẽo thấu xương.
Sau khi Sato đứng bên cạnh thấy dây sắt trên cổ tay của mình, vẻ mặt lập tức bao phủ một tầng mây mờ thật dày.
Bọn họ nhận ra sợi xiềng xích này là năng lực đặc thù “Giác đấu sĩ chi khốn” của một món đạo cụ cấp bạch ngân, Dây chuyền ác mộng.
Dây chuyền ác mộng: Sau khi kích hoạt sẽ lấy bản thân làm trung tâm, vật sống trong vòng ba mươi mét sẽ bị cưỡng ép khóa chặt vào Dây chuyền ác mộng.
Tiêu hao điểm bưu điện: Căn cứ số lượng sinh vật bị khóa lại trong vòng ba mươi mét x40
(Chú thích: Nếu điểm bưu điện không đủ thì cưỡng ép khấu trừ gấp đôi thọ mệnh.)
Sinh vật bị Dây chuyền ác mộng khóa chặt không cách nào rời khỏi khoảng cách bán kính ba mươi mét, trừ khi người thi thuật chết.
Mỗi người bị người thi thuật giết chết, người thi thuật có thể thu hoạch một ấn ký máu tươi.
Ấn ký máu tươi: Có thể chuyển hóa thành bất kỳ năng lực gì, nhưng năng lực chuyển hóa nhất định phải là thứ mà người thi thuật có được, hoặc là năng lực từng có được.
Con tem này không tính là đặc biệt hiếm có, nhưng năng lực lại rất ngang ngược.
Chỉ có điều, trong đông đảo người đưa thư cũng không có bao nhiêu người nỡ kích hoạt con tem này.
Trên cơ sở một người tiêu hao 40 điểm bưu điện, thêm mỗi người lại gia tăng gấp đôi.
Số người này còn không cách nào tự hành động, thuộc về loại công kích khác biệt, nếu điểm bưu điện không đủ, chắc chắn sẽ bị trừ gấp đôi thọ mệnh làm trừng phạt, cái giá phải trả cũng quá lớn.
Nhưng con tem này là một trong số đạo cụ bạch ngân ít ỏi của Heo mập.
Sau khi bị kích hoạt, Heo mập nhếch miệng để lộ ra răng nanh, liếc mắt nhìn Sato: “Không phải ngươi nói… Khục… Cái gì cũng có thể chém ra sao? Có bản lĩnh ngươi chặt đứt cái khóa sắt này thử xem?”
Sato nghe vậy trong mắt thoáng qua vẻ xấu hổ, nhìn sang An Chiêu, hai người gật đầu không nói gì, Sato yên lặng nắm chặt chuôi đao, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Ở nơi xa, Đại Đầu thấy thế trong mắt không khỏi xuất hiện vẻ khác lạ, yên lặng giơ ngón tay cái cho Heo mập.
Đương nhiên hắn ta hiểu rất rõ, làm vậy không khác gì Heo mập muốn tìm chết.
Dù là An Chiêu hay Sato, thực lực của hai người này đều cao hơn Heo mập, nhiều nhất Heo mập cũng chỉ kháng đánh một chút mà thôi.
Ở trong tình huống này, đổi lại là người chạy trốn giữ mạng cũng không kịp, Heo mập lại lợi dụng đạo cụ khóa lại hai người và mình, tranh thủ thời gian cho bọn họ.
Đại Đầu thấy vậy không khỏi thở sâu, lắc đầu.
Hắn ta không có cách nào nói chuyện, nhưng dù sao hắn ta cũng không phải một người đưa thư phổ thông, mà là một cao thủ chân chính có rất nhiều kinh nghiệm.
Sau khi trong con mắt duy nhất của Đại Đầu lấp lóe qua một vẻ khác lạ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó đưa tay vỗ vai Triệu Khách, nhanh chóng viết một hàng chữ xuống trước mặt Triệu Khách.
“Ngươi chắc chắn chứ??”
Ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm chữ viết của Đại Đầu ở trên đá vụn trước mặt, lập tức khẽ giật mình.
Ánh mắt nhìn thoáng qua hướng Heo mập, kết hợp với đủ loại lời nói hành động trước đó của Heo mập, trong lòng Triệu Khách lập tức hiểu ra.
“Ừm ừm!”
Đại Đầu nặng nề gật đầu, xác nhận điều mình viết xuống là thật.
Trên thực tế, nếu không có tên khốn Heo mập này, có lẽ hắn ta chưa chắc có ngày hôm nay.
Hận ý của Đại Đầu với Heo mập không hề ít hơn Triệu Khách, nhưng lúc này Đại Đầu nhìn Heo mập đang bị vây công, trong lòng lại đầy sự lo lắng và nóng nảy thay cho Heo mập.
Một khi Heo mập chết đi, bọn họ sẽ không chạy được nữa.
Huống hồ, trong lòng Đại Đầu biết rõ Vương Cẩu Tử có liên quan nhân quả gì đó với Hồng bà bà, nếu Vương Cẩu Tử chết ở chỗ này, trong cơn giận dữ của Hồng bà bà, khó đảm bảo không chuyển lửa giận lên người mình.
Đại Đầu cũng không cảm thấy mình đang nói chuyện giật gân, tự mình dọa mình.
Hắn ta hiểu rõ vị chủ nhân Quỷ thị này là nhân vật bụng dạ ác độc đến mức nào.
Về công về tư, Đại Đầu chỉ có thể nghĩ cách giúp Heo mập, vì… Hắn ta muốn sống sót!
“Muốn chết!”
Theo một tiếng gầm gừ, hai người Heo mập và Sato đã đánh nhau kịch liệt, cả hai đều là cao thủ dùng đao, chỉ là người trước coi trọng sức mạnh, người sau coi trọng kỹ xảo.
Dù Heo mập có sức mạnh cực lớn, nhưng gặp được đối thủ như Sato vẫn càng đánh càng cố hết sức.
Lưỡi đao trên tay phát ra từng tầng đao mang, một đao ép ra sau Sato.
Sắc mặt Heo mập thay đổi, cảm thấy nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng đến cực hạn, dường như đang đứng trong hỏa lò.
Thân thể An Chiêu hóa thành con rắn lửa màu đỏ, nghiêng người hung hăng đập người về phía Heo mập.
Đối mặt với ngọn lửa đánh tới, trên trán Heo mập gồ lên gân xanh, trên mặt hiện ra vẻ đau khổ, trên thân thể khô gầy bốc lên thi sát cuồn cuộn.
“Kiền không sát kiếp trảm!”