Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1980 - Chương 1980 - Con Của Nàng! (2)

Chương 1980 - Con của nàng! (2)
Chương 1980 - Con của nàng! (2)

Nhìn cây đao này, sắc mặt một đoàn người Triệu Khách hơi khó coi, không ai ngờ trên cổ tay Sở Hương Vân còn cất giấu loại vũ khí sắc bén như thế.

Cộng thêm lúc trước hắn ta giả vờ ngất, chẳng may nhân lúc bọn họ không để ý đột nhiên tấn công, e rằng bọn họ cũng không có quả ngon để ăn.

Cũng may Heo mập phát hiện con hàng này đang vờ ngủ, tuy thủ đoạn hơi buồn nôn nhưng hiệu quả thật sự không tệ.

“Các ngươi nhìn phía trước!”

Lúc này Heo mập đứng bật dậy, thấy trên mặt nước đằng xa xuất hiện một tia sáng trắng, theo bọn họ tới gần, ánh sáng cũng càng ngày càng mạnh hơn.

“Là lối ra?”

Trong lòng Triệu Khách vui vẻ không nhịn được đứng lên, nhìn về phía nguồn sáng trắng.

Nhưng lúc đầu bọn họ vẫn không cảm nhận được, chờ đến khi lại gần mới phát hiện ánh sáng mạnh đến hơi quá đáng, khiến một đoàn người Triệu Khách không tự chủ được nhắm mắt lại.

“Ong ong ong…”

Trong một mảng ánh sáng như ban ngày trước mặt, Triệu Khách cố gắng mở to mắt nhưng hắn càng muốn mở ra, ngược lại càng không thấy rõ phía trước là cái gì.

Trong lỗ tai vang lên từng tiếng vù vù rung động, khiến hắn gần như không nghe được bất kỳ tiếng động gì.

Cũng không biết loại trạng thái này kéo dài bao lâu, trong lòng Triệu Khách khẽ động, dứt khoát không hề giãy giụa nữa, thử thôi động con mắt của mình.

Theo suy nghĩ này của Triệu Khách, con mắt trước ngực hơi mở ra một khe hơn.

Trong mắt trống rỗng như lỗ đen thôn phệ ánh sáng mạnh đã chạm đến mặt, trước mắt dần rõ ràng hơn khiến tinh thần Triệu Khách run lên: “Có tác dụng!”

Lại nói, rốt cuộc con mắt thần bí trước ngực hắn là cái gì, đến nay Triệu Khách vẫn chưa rõ ràng tác dụng của con mắt này.

Chỉ đại khái hiểu được hình như con mắt này có năng lực phá vỡ hư không, có lẽ có chút tác dụng với những người đưa thư hệ không gian.

Lúc này, con mắt dần mở ra theo tinh thần của Triệu Khách, trước mắt lại là một mảnh trời sao mênh mông, rừng cây rậm rạp, cành lá rậm rạp, lại không phải chiếc thuyền nhỏ mà bọn họ vừa ngồi.

“A, ngươi đã tỉnh!”

Một tiếng kêu ngạc nhiên khó tin khiến tinh thần Triệu Khách lắc lư, con mắt trước ngực ngước lên lại thấy một người đang ngồi bên cạnh hắn.

Đây không phải ai khác, đúng là vị đạo sĩ nhếch nhác mà bọn họ gặp trên thuyền.

“Là hắn!!”

Triệu Khách giãy giụa muốn mở to mắt nhưng hắn vừa mở hai mắt ra, trước mặt lại là một mảnh ánh sáng mạnh chói mắt, căn bản không cách nào mở ra giống con mắt vừa rồi.

Không chỉ hai mắt không có cách nào mở ra, tuy Triệu Khách đang không ngừng vung vẩy hai tay để giãy giụa, nhưng ở trong tầm nhìn của con mắt trước ngực, lúc này thân thể của hắn đang lẳng lặng nằm ở nơi đó, chưa từng có bất kỳ động tác gì.

Dường như đạo sĩ nhếch nhác cũng đã nhận ra điểm này, tiến lên quan sát con mắt trước ngực Triệu Khách một lát, không khỏi cười yếu ớt nói: “Thì ra ngươi cũng chưa tỉnh lại, chỉ là con mắt này rất đặc biệt, có thể phá vỡ năng lực của ta.”

Tuy Triệu Khách không biết rốt cuộc năng lực mà đạo sĩ này nhắc đến là cái gì, nhưng trong lòng lại mơ hồ có thể đoán được điều gì đó.

Những điều bọn họ vừa thấy, vừa trải qua hoàn toàn là ảo giác, cũng không phải chân thực.

Tuy con mắt trước ngực hắn có lực lượng đặc biệt để hắn thấy được tình huống thật, nhưng ý thức của hắn lại chưa thật sự tỉnh táo lại.

Điều này giống như một người bị nhốt ở trong phòng, con mắt trước ngực hắn lại giống như mở ra một cái cửa sổ ở trên nóc nhà.

Tuy có thể khiến Triệu Khách biết được tình huống bên ngoài, nhưng chỉ là một cái cửa sổ mái nhà hoàn toàn không đủ để hắn chạy ra khỏi căn phòng này.

Rốt cuộc người trước mắt là ai?

Tuy năng lực của đám người Triệu Khách đã biến mất, nhưng ngũ giác lại cực kỳ cường đại, cộng thêm Camilleri và Heo mập vẫn là người đưa thư, thực lực vô cùng nổi bật.

Đối phương lại thần không biết quỷ không hay, khiến tất cả bọn họ đều trúng kế.

Triệu Khách suy nghĩ cẩn thận, thậm chí không cách nào hiểu rõ bọn họ đã bị đối phương khống chế lại từ lúc nào.

Đủ loại nghi ngờ xoay quanh trong đầu Triệu Khách.

Điều duy nhất có thể xác định là thực lực của đạo sĩ này vượt xa bọn họ quá nhiều, cho dù là nhân vật đứng đầu như Từ Vũ, Ninh Độc Khuyết, e rằng cũng chưa chắc có thể so sánh được.

Dường như đạo sĩ thấy rất hứng thú với con mắt ở trước ngực Triệu Khách, cũng mặc kệ tư thế này có lịch sự hay không, lại quay người ngồi lên bụng Triệu Khách, quan sát tỉ mỉ con mắt ở trước ngực Triệu Khách.

Vừa quan sát trong miệng vừa phát ra một tràng tiếng than thở.

“Thần kỳ! Thần kỳ!”

Sau khi đạo nhân liên tục khen ngợi, lại vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu: “Đáng tiếc, con mắt này không phù hợp với ta, nếu không đào xuống kết hợp với con tem năng lực khác, có lẽ sẽ phát triển ra một con mắt thần.”

Triệu Khách nghe vậy trong lòng run lên, vẻ mặt không khỏi trở nên cảnh giác.

Nghe ý của tên đạo sĩ này, hình như con mắt trước ngực hắn có thể bị người ta móc ra cướp đi.

Triệu Khách nghĩ lại cũng hiểu ý của đạo sĩ, là sách tem!

Sách tem có năng lực chuyển hóa vật phẩm đặc thù, biết đâu con mắt của hắn cũng có thể chuyển hóa thành một con tem.

Bình Luận (0)
Comment