Ninh Độc Khuyết cầm quạt ngọc trong tay, nhìn một mảnh biển máu thâm trầm trên đỉnh đầu xa xa, ngược lại tâm trạng không tệ.
Vệ tinh cỡ nhỏ đã không có tác dụng, huống hồ hai vị người đưa thư cao cấp buông tay đánh cược một lần, cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện dòm trộm.
So sánh với mảnh thế giới sắp sụp đổ này, Ninh Độc Khuyết lại không quan tâm chút nào ngồi ngay ngắn trong lương đình làm thi phú.
Phối hợp với vẻ ngoài bất phàm thoát tục của tên này, thật sự có chút cảm giác trong lúc nói cười cướp đoạt tan thành mây khói.
Tin tưởng nếu quay phim truyền hình, cho dù tên này là vai phụ cũng có thể thu hút vô số fan.
A, Đấu phá thương khung?
Quên đi.
“Ông!”
Theo một ráng mây bạc xẹt qua trong hư không, trường kiếm ra khỏi vỏ, “phốc” một tiếng lại thấy một cái đầu đen như mực lăn xuống trước đình nghỉ mát.
Người thần bí giấu cả người trong bóng đêm bên cạnh thu lại trường kiếm trong tay, thân thể dựa nghiêng vào lương đình, sau khi nghe Ninh Độc Khuyết nói xong lại tiện tay túm lấy cây quạt trên tay Ninh Độc Khuyết.
Quạt ngọc mở ra, sau khi ném lại bốn chữ lớn lại lạnh nhạt nghiêm nghị liếc nhìn những sinh linh hình thù kỳ quái trong rừng cây xung quanh.
Cách uy hiếp trực tiếp nhất cũng không thích hợp bằng một cái đầu máu me đầm đìa, dù không xác định thứ đồ chơi dưới chân rốt cuộc là đầu hay mông.
Nhưng những quái vật vốn đang có suy nghĩ dòm trộm trong rừng cây lại lập tức nhao nhao rút lúi.
Ninh Độc Khuyết nhận lấy quạt ngọc bị đồng bạn ném về, nhìn bốn chữ đánh giá “rắm chó không kêu” trên mặt quạt, không khỏi phàn nàn: “Ta tự sướng một chút, lại không cho chút mặt mũi nào.”
“Chờ chút nữa, những súc sinh này chưa kịp ra tay, chúng ta cũng gặp xui xẻo theo, bên ta vừa thấy có người không chịu được tiếng động tịch diệt, biến bản thân thành tế phẩm táng trời, ngươi cảm thấy chúng ta có thể chống đỡ bao lâu?”
Giọng nói của người thần bí rất tùy ý, tùy ý như đây là một chuyện nhỏ bé không đáng kể, nhưng vấn đề bị ném ra lại không nhẹ nhõm chút nào.
Ninh Độc Khuyết không nói chuyện, chỉ đưa mắt nhìn về phía sườn đồi bên kia.
Dường như thiếu nữ tinh linh đã nhận ra ánh mắt của Ninh Độc Khuyết, dù đang cách nhau vô cùng xa xôi.
Nàng ngoái nhìn mỉm cười một tiếng, đôi mắt trong veo như bảo thạch kia khiến cả người Ninh Độc Khuyết nổi da gà, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Hắn ta không có cách nào nói: “Ta có cách nào chứ, xem ra Hồng bà bà thật sự không quan tâm tiểu tử kia, chúng ta đều bị coi là quân cờ còn có thể khống chế đại cục sao? Suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều!”
Ninh Độc Khuyết tự xưng mình là một tung hoành gia(1) đủ tiêu chuẩn.
(1) Tung hoành gia là một học phái trong cửu lưu thập gia, thiên về nghệ thuật ngoại giao xuất hiện trong thời kỳ chiến quốc ở Trung Quốc.
Hắn ta có thể đi theo Hồng bà bà bán mạng, cũng có thể hợp tác với Đãng Trầm, nhưng những điều này vẫn chỉ là kế vặt, thứ nói chuyện thật sự vẫn là thực lực và nắm đấm.
Cũng như hai vị trước mắt đánh đến nghiêng trời lệch đất, đánh đến túi bụi, hắn ta lại không nóng nảy chút nào.
“Chờ chút đi, chờ đến khi Hồng bà bà kiệt sức, có lẽ chúng ta còn có thể giúp chút sức lực.”
Ninh Độc Khuyết bất đắc dĩ vuốt ve quạt ngọc trên tay, hắn ta biết rõ, sở dĩ hiện tại Hồng bà bà có thể chiếm được ưu thế lớn như thế, là vì Đãng Trầm đang nhẫn nại kiên trì không dùng toàn lực mà thôi.
Kiên trì nhẫn nại càng lâu, lúc phản kích sẽ càng sắc bén.
Tin tưởng, cũng vì vậy nên Hồng bà bà mới không nương tay điên cuồng tiến công, không hề giữ lại chút nào, chỉ có đánh Đãng Trầm trọng thương trước khi hắn ta phản kích mới có cơ hội thắng lợi.
Về phần giết chết Đãng Trầm, Ninh Độc Khuyết cũng không nghĩ tới phương diện này.
Trong mười người đưa thư đứng đầu, không gian, thời gian, tự nhiên, thần thánh, cân bằng, tịch diệt, hư ám, tiên tri, bách luyện, hằng giả, bọn họ đều là người đưa thư đỉnh phong.
Ngoại trừ quy tắc từ nơi sâu xa có thể hạn chế bọn họ, bọn họ gần như là sự tồn tại vô địch.
Cũng như Hồng bà bà, nếu nàng không rời khỏi Quỷ thị, cho dù chín vị khác liên thủ lại cũng không động được một sợi tóc gáy của nàng.
Dù có rời khỏi Quỷ thị, chỉ dựa vào một mình cũng không có sức lực thật sự giết chết nàng, ngược lại cũng có đạo lý giống vậy.
Bọn họ tranh đoạt như hai vị kỳ thủ trên bàn cờ, không quan tâm quân cờ trên bàn cờ sống hay chết, bọn họ thua chỉ là thua, không có gì lớn lao.
Điều khác biệt duy nhất là, Hồng bà bà đã rời khỏi Quỷ thị, cũng có nghĩa nàng sắp trở thành lịch sử.
Đây cũng là lý do vì sao Ninh Độc Khuyết muốn lựa chọn hợp tác cùng Đãng Trầm.
Ngay lúc bọn họ nói chuyện, một sợi đạo hỏa oánh nhuận trong biển máu đột nhiên bộc phát ra ánh sáng nóng rực.
Một đạo đan hà xuyên qua huyết hải như ánh sáng mãi mãi, nhưng nơi đi qua huyết hải yên ổn, thiên địa cũng rung động theo.
Từng sợi ráng mây bạc theo cửu thiên tinh hà, chảy ngược khắp nơi từ trong trời sao, lại khiến biển máu đầy trời chấn vỡ từng mảng lớn.
Trên mặt đất dâng lên một sợi kim quang màu vàng hơi đỏ đối lập với tinh quang, dường như lại mở ra đất trời, hiện ra sinh cơ trong gầm trời.