Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1998 - Chương 1998 - Ăn Đi! (2)

Chương 1998 - Ăn đi! (2)
Chương 1998 - Ăn đi! (2)

Trong lúc nhất thời, những sinh vật không biết tên trên mặt đất phát ra tiếng rống to đầy tức giận.

Chỉ có lúc tận thế những sinh vật này mới có thể bò ra từ trong hỗn độn, khó khăn lắm mới xuất hiện, tất nhiên sẽ không chịu bị kéo vào trong hỗn độn một lần nữa, chỉ trong chớp mắt lại càng nóng nảy hơn.

Lần này lại khổ cho đám người Tề Lượng.

Sâu trong rừng, mười hai mặt Thánh quang thuẫn áp sát mặt đất nhanh chóng phi hành.

Số người trên Thánh quang thuẫn đã giảm một nửa so với vừa nãy, dù là Tề Lượng thì trên người cũng dính đầy vết máu, có máu người cũng có máu không phải của người.

Khó khăn lắm mới tránh được, kết quả lại nghe tiếng gầm gừ nôn nóng tức giận truyền đến.

Đồng tử Tề Lượng co rụt lại, trong mắt trái lóe ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, sắc mặt trở nên kinh sợ.

“Nhảy!”

Rống to một tiếng, Tề Lượng lại ôm Vương Linh Linh nhảy xuống khỏi Thánh quang thuẫn.

Những người còn lại không kịp nghĩ nhiều, sau khi trở về từ cõi chết, bọn họ đã vô cùng tin tưởng Tề Lượng không giữ lại chút nào.

Cả đám người nhao nhao nhảy xuống, mười hai mặt Thánh quang thuẫn đánh lượn vòng ở trên không trung, sau đó tạo thành một mặt tường thuẫn to lớn đón đỡ đám người trước mặt.

“Phanh phanh phanh phanh!”

Trong nháy mắt thuẫn tường được dựng lên, chỉ thấy vô số phi trùng lít nha lít nhít đụng vào trên thuẫn tường.

“Dát!!”

Tiếng gào thét bén nhọn kích thích màng nhĩ của bọn họ.

Đám côn trùng này không có đầu cũng không có con mắt, thân thể như một đám nhuyễn trùng bao trùm một tầng giáp xác đen kịt.

Ngoại trừ đôi cánh màu đen trên lưng, thứ nổi bật nhất cũng chỉ có cái miệng như cối xay thịt của chúng nó.

“Cứu mạng!” Cách đó không xa có người phát ra tiếng cầu cứu.

Thánh quang thuẫn của Tề Lượng không có khả năng bảo vệ tất cả mọi người, cho dù bọn họ đã rất rõ ràng nhất định phải rút ngắn khoảng cách với Tề Lượng.

Nhưng vẫn có một phần nhỏ người không thể nhanh chóng trốn sau Thánh quang thuẫn, vô số phi trùng đánh tới, cho dù bọn họ sử dụng năng lực đau khổ trống đỡ, trong giây lát đã tuyệt vọng phát hiện căn bản không chống đỡ được.

Loại tuyệt vọng mang theo sự bất lực sâu sắc này như tai nạn xe cộ trong hiện thực, cảm thấy còn ở rất xa, cảm thấy tài xế có thể kịp thời phanh xe.

Nhưng chờ đến khi phát hiện đã không kịp né tránh nữa, mới có thể căm hận và chửi mắng tài xế cùng sự ngu xuẩn của mình.

Thậm chí bọn họ sẽ cảm thấy ở trước mặt kim loại không có tình người, người chỉ yếu ớt như một tờ giấy trắng.

Bao gồm cả Tề Lượng, tất cả mọi người bất đắc dĩ nhắm mắt lại, không có ai ảo tưởng đi cứu người.

Khi những người này không thể nhanh chóng ẩn núp dưới sự bảo vệ của Thánh quang thuẫn, diệt vong là kết cục chắc chắn.

Cũng may tiếng kêu thảm thiết khiến người ta run rẩy cũng không tiếp tục quá lâu.

Chẳng mấy chốc, đám người này đã bị gặm ăn đến không còn xương cốt.

“Đệt!”

Đợi sau khi những phi trùng đó biến mất, nhìn trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu, bọn họ không nhịn được mở miệng mắng.

Vẻ mặt những người còn lại cũng rất tồi tệ, đây không phải đồng tình, cũng không cảm thấy đau lòng vì hai tên xui xẻo này.

Chỉ đang cảm thấy thê lương như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Từ lúc Lương Ba xảy ra chuyện, trên đường đi đã có bốn người lựa chọn kiểu chết tháo bản thân thành tám khối coi như cống phẩm giống Lương Ba, điều này khiến người ta không rét mà run.

Những con quái vật đột nhiên giết ra đó càng thứ sau quỷ dị hơn thứ trước, thậm chí nói là vặn vẹo cũng không quá đáng chút nào, cái mông không phải mông, con mắt không phải con mắt.

Dương như sinh vật ở dưới biển sâu, dáng vẻ sao cũng được dù sao không ai thấy.

Nhưng chính những thứ đồ chơi có dáng vẻ tùy tiện này lại khiến bọn họ tử thương nặng nề, bọn họ đã không đếm được đây là lần thứ mấy từ cõi chết trở về.

Mỗi người đều cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc, chỉ đang cố hết sức khống chế tâm trạng của mình mà thôi.

Tề Lượng lôi kéo Vương Linh Linh đứng lên, sau khi lạnh nhạt liếc nhìn xung quanh mới khẽ quát: “Đứng dậy, đây chưa phải lúc để các ngươi nghỉ ngơi, không muốn chết thì đi ngay.”

Nói xong lời này, Tề Lượng giẫm lên Thánh quang thuẫn trước tiên, cùng lúc thúc giục mọi người nhanh chóng rời khỏi cũng đưa tay muốn kéo Vương Linh Linh lên.

Nhưng lúc này tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào mình.

Trong lòng Tề Lượng hơi căng thẳng, không quay đầu lại chỉ cảm thấy bàn tay lạnh buốt trơn ướt.

Hắn ta lạnh nhạt nhìn lên, chỉ thấy Vương Linh Linh đứng bên cạnh im ắng nháy mắt với Tề Lượng, đồng thời cẩn thận lùi lại từng bước một.

Thấy thế, cơ bắp trên khóe miệng Tề Lượng không khỏi giật giật, chậm rãi quay đầu lại.

Trong huyết quang tối tăm, chỉ thấy một cái đầu người thò ra từ trong bụi cây, theo Giám định chi đồng của Tề Lượng khiến bóng tối trở nên rõ ràng hơn, khuôn mặt người tới cũng trở nên rõ ràng.

“Lương Ba!”

Nhìn khuôn mặt quen thuộc này, trong đầu Tề Lượng lập tức nhớ đến cái đầu đã biến mất của Lương Ba, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.

Đôi mắt Lương Ba trắng bệch không nhìn thấy đồng tử, nhưng nụ cười trên mặt lại đặc biệt rực rỡ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vụn thịt trên tay Tề Lượng, thúc giục: “Ăn đi, ăn nhanh lên.”

Bình Luận (0)
Comment