Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2000 - Chương 2000 - Chúng Ta Bị Lừa (2)

Chương 2000 - Chúng ta bị lừa (2)
Chương 2000 - Chúng ta bị lừa (2)

“Thiên đạo có thể tổn hại không còn gì để mất, vạn vật vạn pháp tự có đại đạo bổ sung, ngươi muốn táng thiên đã hỏi qua ta chưa?”

Trong đạo hỏa, Đãng Trầm ngồi xếp bằng trong đó, đã sớm không thấy dáng vẻ nhếch nhác trước đó, mái tóc màu đen bay múa, bản thân đã hòa hợp với thiên địa.

Trong chốc lát, cửu thiên tinh thần lấp lóe, tỏa ra hào quang óng ánh như ngân hà chảy ngược.

Khắp nơi bốc hơi hùng hậu, lực lượng tuôn ra, tản ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Cả hai gặp nhau đan dệt ra đạo văn huyền ảo, ngưng ra từng tôn đạo bia to lớn, từ trời rơi xuống trấn áp tứ phương.

Hồng bà bà đứng phía trên biển máu, không biết từ lúc nào trên tay đã có thêm hai con dao thái.

Lưỡi dao giản dị tự nhiên, chuôi dao chỉ là một đoạn gỗ thô không còn chỗ thần kỳ gì khác.

Nhưng lúc Hồng bà bà cầm hai con dao thái trong tay, Đãng Trầm cũng cảm thấy rất áp lực.

A tị đồ nguyên, con tem hoàng kim đại diện cho tịch diệt vốn nên là thần vật sát phạt.

Chỉ có điều rơi vào tay Hồng bà bà cũng bị biến hóa vẻ ngoài, từ hung khí biến thành dao thái, nhưng điều này cũng không thể che giấu vẻ mặt đáng sợ của hai thanh hung binh này.

Ngược lại A tị đồ nguyên biến thành dao thái nằm trên tay Hồng bà bà lại càng phù hợp hơn.

Hai người lại ra tay, nhưng lần này Lạc Nữ cầm Kiến Mộc trong tay cũng giết vào chiến trường, dựa vào năng lực của Kiến Mộc để tăng thêm đạo hỏa của Đãng Trầm.

Cả hai một người là đạo, một người là tự nhiên, phối hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh.

“Hồng bà bà không chịu nổi!”

Ở nơi xa, hiếm khi nào vẻ mặt Ninh Độc Khuyết trở nên nghiêm nghị.

Hắn ta biết rõ, lúc Hồng bà bà lấy ra A tị đồ nguyên, có nghĩa lực lượng của Hồng bà bà đã không đủ áp chế Đãng Trầm.

Bây giờ lại thêm một Lạc Nữ cầm Kiến Mộc trong tay, mặc dù có A tị đồ nguyên chèo chống, bị thua chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

“Ôi, cuối cùng vẫn phải thua. Một chọi ba không có phần thắng, Hồng bà bà thật sự quá sơ suất!”

Người thần bí đứng sau lưng Ninh Độc Khuyết thấy rất thương tiếc với điều này.

Đối với việc Hồng bà bà bị thua, hắn ta cũng tỏ ra rất tiếc nuối, dù sao bọn họ cũng chịu rất nhiều ân huệ của Hồng bà bà, nếu không cũng chẳng thể có được thành tựu của ngày hôm nay.

Nhưng thua cũng là thua, cho dù bọn họ đồng tình nhưng tuyệt đối sẽ không vì những ân huệ đó lựa chọn chôn cùng một chỗ với Hồng bà bà, dù sao con người đều ích kỷ.

Ninh Độc Khuyết không khỏi thở dài thu hồi quạt ngọc trên tay, trong mắt hắn ta cuối cùng chuyện này đã kết thúc, nói thầm: “Đáng tiếc, không biết lần này Quỷ thị sẽ gặp phải biến động lớn đến mức nào, thật sự là… Chờ chút, Từ Vũ đâu??”

Lúc này Ninh Độc Khuyết đột nhiên nhớ tới một người vẫn chưa đến, trợn to mắt, một suy nghĩ to gan xông lên đầu, hét to: “Không đúng, chúng ta bị lừa.”

Trong nơi sơn dã, hai bóng đen một trước một sau như tia chớp bay thẳng về phía sườn đồi đằng xa.

Một số sinh vật trốn ở sâu trong bóng tối còn chưa kịp phản ứng, đã gặp kiếm mang như thoi đưa, trong giây lát hoặc chết hoặc tàn.

Nhưng hai bóng người lại không dừng lấy một lát, căn bản không quan tâm sự sống chết của những sinh vật này, lao thẳng về phía trước.

“Bị lừa, bị lừa!”

Ánh mắt Ninh Độc Khuyết nhìn về phía sườn đồi đằng xa, chỉ hận lúc trước mình đi chọn chỗ, vì sao lại chọn nơi cách xa sườn đồi này như vậy.

Cùng lúc lao đi, suy nghĩ của Ninh Độc Khuyết như điện, trong đầu xoay quanh rất nhiều khả năng.

Trên trán mồ hôi đầm đìa, ngay cả đồng bạn thân thiết nhất ở sau lưng cùng là lần đầu tiên thấy Ninh Độc Khuyết tự xưng lại mưu thần lại có dáng vẻ chật vật, căng thẳng như ngày hôm nay.

Dù hắn ta tò mò nhưng không mở miệng hỏi thăm, những âm mưu quỷ kế này cứ ở trong bụng hắn là được, hắn ta chỉ phụ trách loại công việc đơn giản giết người đánh nhau.

Càng ngày càng nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu Ninh Độc Khuyết, cho dù những suy nghĩ này quá ly kỳ, quá huyền huyễn nhưng chỉ cần Ninh Độc Khuyết lựa chọn một khả năng lớn nhất trong đó chắp nối vào với nhau.

Một câu chuyện kinh khủng đã bắt đầu vẽ phác thảo ra trong đầu Ninh Độc Khuyết.

“Ầm ầm!”

Lúc này, một đạo sấm sét giữa trời quang xé rách trời dài, lôi quang như một tấm lưới lớn che trời, bao trùm vòm trời trên đỉnh đầu.

Dường như khoảng thiên địa này cuối cùng không chịu được có người làm xằng làm bậy trên người nó, phát ra sự giận dữ như lôi đình.

Dựa vào lôi quang, đồng tử của Ninh Độc Khuyết co rụt lại, bước chân dừng lại.

Người áo đen thần bí sau lưng lập tức rút ra trường kiếm, kề sát vào sau lưng Ninh Độc Khuyết.

Dưới áo đen, đôi mắt sắc bén kia bắn ra tia sáng lạnh, không nói một lời yên lặng nhìn chằm chằm bóng người lặng yên xuất hiện trước mặt.

“Vẫn bị ngươi phát hiện!”

Lôi đình trên bầu trời càng ngày càng dày đặc, cuồn cuộn như thần linh sắp xuất hiện bễ nghễ thiên hạ.

Ánh sáng mạnh chói mắt chiếu vào khuôn mặt Từ Vũ, dưới chiếc mũ phù thủy rộng lớn, một đôi mắt tam giác ác độc đùa cợt châm chọc nhìn Ninh Độc Khuyết trước mặt.

Ngoại trừ sự mỉa mai, trong mắt còn mang theo ba phần đắc ý.

Bình Luận (0)
Comment