Đúng vậy, có thể khiến Ninh Độc Khuyết tự xưng Mưu vương chịu thiệt thòi lớn như vậy, hắn ta cũng đủ kiêu ngạo.
Cũng như câu nói kia, muốn chiến thắng một kẻ địch không khó, muốn hoàn toàn phá hủy hắn ta, nhất định phải dùng cách hắn ta am hiểu nhất để đánh bại hắn ta.
Không hề nghi ngờ, Từ Vũ đã làm được.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Ninh Độc Khuyết miễn cưỡng nở nụ cười khổ sở.
Đến mức này, hắn ta đã hoàn toàn hiểu rõ.
Vì sao rõ ràng Từ Vũ có cơ hội trực tiếp giết chết Triệu Khách lại không ra tay.
Vì sao hắn ta có một trăm thủ đoạn để cạy miệng Triệu Khách, nhưng vẫn không có hành động gì.
Vì sao phải chờ sau khi hắn ta giết chết Đại Mi, mới để lộ ra thân phận thật sự.
Từ Vũ rõ ràng biết được tầm quan trọng của Triệu Khách, lúc bị mình cản bước lại ra lệnh cho một đoàn người Cam Hoa đi tìm con tem hoàng kim có lẽ có.
Lúc trước, những vấn đề nhỏ xíu này cũng không tính là vấn đề gì trong mắt Ninh Độc Khuyết.
Vì Từ Vũ thể hiện rõ sự tham lam, đã khiến Ninh Độc Khuyết tự giải thích thay cho Từ Vũ, cho rằng hắn ta chỉ muốn đạt được càng nhiều lợi ích từ trên người Triệu Khách.
Cho đến lúc này, Ninh Độc Khuyết mới hiểu được đáp án không phải là Từ Vũ tham lam, mà là từ lúc bắt đầu, Từ Vũ đã không phải người cùng đường với hắn ta.
“Hồng bà bà, thủ đoạn thật sự lợi hại!”
Đôi mắt Ninh Độc Khuyết vô cùng sắc bén nhìn một mảnh biển máu đang khổ chiến trên bầu trời, cắn răng khẽ quát lên.
Từ Vũ gật đầu, có thể hiểu vì sao Ninh Độc Khuyết lại phẫn hận như thế.
Hắn ta có tiếng là chó săn của Hồng bà bà, ở bên cạnh Hồng bà bà nhiều năm như vậy, tưởng mình có thể cắn một cái để uy hiếp Hồng bà bà.
Lại không ngờ chó vĩnh viễn là chó, cho dù tâm tư tỉ mỉ cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Hồng bà bà đã không còn tin tưởng hắn ta.
Sau khi gầm thét, Ninh Độc Khuyết dần tỉnh táo lại nở nụ cười khổ sở, cả người như già đi mười tuổi.
Xem ra chuyện này có đả kích vô cùng to lớn với hắn ta, giọng điệu bất đắc dĩ nói với Từ Vũ: “Cho ta một cơ hội.”
“Cho ngươi cơ hội thế nào?” Từ Vũ khoanh tay trước ngực, vẻ trêu tức trong mắt càng thêm dày đặc.
Ninh Độc Khuyết lấy ra chiếc quạt ngọc từ trong sách tem, khom lưng chắp tay với Tốn Câu: “Trước đó ta không có lựa chọn, hiện tại ta muốn lấy công chuộc tội.”
Một câu lấy công chuộc tới đã chứng minh Ninh Độc Khuyết hoàn toàn sợ hãi.
Giá trị của hắn ta đã hết, hiện tại hắn ta mới đúng là con rơi.
Từ Vũ mỉm cười, một nụ cười rất rực rỡ.
Hắn ta thề, lần trước mình cười rực rỡ như vậy đã là việc rất lâu trước đó, lâu đến mức hắn ta đã quên mất thời gian cụ thể.
“Được, theo lời của Hồng bà bà, xem nàng có thể làm ngươi thành món ăn càng tinh mỹ hơn không, chờ mang lên bàn ăn tiện lấy công chuộc tội.”
“Đó là muốn để ta chết.”
Ninh Độc Khuyết vô cùng buồn bã, sắc mặt càng thêm đau khổ, hai tay vung lên như điên.
Bóng dáng xoay chuyển, trong ánh mắt bàng hoàng lo lắng của Ninh Độc Khuyết đột nhiên lộ ra một đạo sát cơ hung lệ.
Quạt ngọc trong tay mở ra, chỉ có một chữ: “Giết!”
…
Thiên địa đều đang quay cuồng, đạo văn đầy trời che khuất cả gầm trời.
Cũng như Ninh Độc Khuyết đã nói trước đó, kiềm chế càng lâu, lúc phản kích càng sắc bén khó cản.
Lúc này phối hợp thêm Kiến Mộc trên tay Lạc Nữ, lại mở ra đất trời, trấn áp hỗn độn.
Cho dù là cửu u huyết hải, cho dù là A tị đồ nguyên, lúc này cũng dần rơi vào thế yếu, bại vong đã gần trong gang tấc.
Một đoàn người Cam Hoa đứng trên sườn đồi, trên mặt không che giấu được vẻ hưng phấn.
Hồng bà bà sẽ thua.
Điều đầu tiên mà tất cả mọi người nghĩ đến là quyền lợi và tài phú của Quỷ thị, không cần giết chết Hồng bà bà vì cũng không thể giết chết.
Bọn họ không có suy nghĩ này, nhưng chỉ cần trấn áp Hồng bà bà ở chỗ này, Quỷ thị đã mất đi chủ nhân chẳng khác nào một miếng bánh kem không có người trông coi.
Cơ hội ngàn năm một thuở, sao bọn họ lại không kích động.
“Ồ!”
Lúc này Cam Hoa như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn lên, lại phát hiện sau khi mí mắt khép hờ của Triệu Khách nhảy lên mấy cái rất nhẹ liền mở mắt ra.
Tuy ánh mắt rất mông lung, nhưng Triệu Khách vẫn cố hết sức mở ra cho đến khi thấy rõ ràng, mới phát hiện khuôn mặt to đầy râu của Cam Hoa trước mặt đầy ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm.
“Ngươi lại tỉnh!”
Giọng Cam Hoa không lớn nhưng mấy người Thiệu Băng đều nghe rõ ràng, từng đôi mắt nhìn sang, trong ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách mang theo vẻ ngạc nhiên và khó hiểu.
Mộng tẩm thuật của Đãng Trầm đại nhân là năng lực mạnh nhất trong con tem hệ huyễn thuật đã biết.
Cho dù là bọn họ, một khi chìm vào trong giấc ngủ trên cơ bản cũng chỉ có thể mặc cho bị xâu xé.
Thậm chí, nếu không phải Đãng Trầm đại nhân chủ động mở ra, bọn họ sẽ chết già ở trong giấc mộng, vĩnh viễn không có cách nào tỉnh lại.
Hiện tại Triệu Khách lại tự tỉnh, điều này khiến đám người Cam Hoa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Triệu Khách lắc đầu hơi động đậy, lại phát hiện thân thể của hắn trở nên trì độn cứng nhắc như sắt thép đã mục nát.