Triệu Khách không thấy vẻ ngoài của mình, nhưng cũng không trở ngại việc hắn quan sát tình huống của mình, sau khi mượn Bạch cốt quan nhanh chóng nội thị thân thế.
Trên mặt Triệu Khách không khỏi bao trùm vẻ lo lắng, tuy hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể thấy rõ từng sợi rễ cây chất gỗ đang điên cuồng ăn mòn thân thể của hắn.
Nhưng rễ cây chất gỗ này còn mảnh hơn sợi tóc, đâm vào trong huyết quản của hắn, lại theo huyết quản của hắn chạy đi cả người.
Cuối cùng lại theo xương cốt trong cơ thể của hắn, cắm rễ thật sâu vào trong xương tủy.
“Hắc hắc, cảm giác không tệ chứ, nhưng ngươi yên tâm cái này sẽ không giết chết ngươi, chỉ biến ngươi thành nơi trồng khuẩn nấm.”
Cam Hoa tiến lên trước cẩn thận quan sát Triệu Khách, Cam Hoa đặc biệt tò mò với tên có thể giãy giụa ra khỏi Mộng tẩm thuật này.
Nếu không phải kiêng dè Lạc Nữ, thậm chí hắn ta sẽ không nhịn được giải phẫu mỗi một tấc trên người Triệu Khách, sau đó nhìn kỹ xem tên này còn ẩn giấu bí mật như thế nào.
Trên cơ bản, từ cổ Triệu Khách trở xuống đã hoàn toàn bị nấm mốc bao trùm, Cam Hoa tiện tay hái xuống một cái khuẩn nấm cầm trên tay, lắc lư với Triệu Khách hai lần để Triệu Khách có thể nhìn rõ ràng hơn.
Trong lòng Triệu Khách rơi xuống đáy cốc, thử động đậy ngón tay, lại phát hiện ngón tay căn bản không nghe theo sai khiến.
Đúng như Cam Hoa đã nói, bây giờ hắn như khúc gỗ mục chỉ có thể trở thành nơi trồng khuẩn nấm.
Cả ngón tay đều không động đậy được, chứ đừng nói lấy ra Âm Dương lệnh.
Trong chốc lát, trong lòng Triệu Khách nóng như lửa đốt, Không gian giới chỉ đang ở trên tay hắn nhưng bàn tay của hắn căn bản không nghe theo sau khiến.
Trong lúc lo lắng, Triệu Khách đột nhiên ngẩng đầu nhìn dáng vẻ đầy trêu chọc của Cam Hoa, đôi mắt híp thành khe hở, đột nhiên nhổ ra một ngụm nước bọt: “Đồ bỏ đi!”
“Ngươi con mẹ nó…”
Cam Hoa chưa từng chịu sự đối xử như thế này, hơi ngạc nhiên liền vung nắm đấm muốn ra tay.
Nhưng lúc nắm đấm vung lên giữa không trung đã bị Thiệu Băng đứng bên cạnh một phát bắt được cổ tay.
Đôi mắt Thiệu Băng lạnh lùng như một con rắn hổ mang quấn quanh, bị đôi mắt này của Thiệu Băng nhìn chằm chằm, đổi lại là ai cũng không dễ chịu, dù là Cam Hoa cũng như thế.
“Ha ha, đánh đi, không đánh ngươi là cháu ta!”
Triệu Khách đứng bên cạnh lạnh lùng tiếp tục kêu gào, khuôn mặt phách lối khiến người ta hận không thể xé nát khuôn mặt này của hắn.
Thiệu Băng không để ý đến dáng vẻ trào phúng này của Triệu Khách, ánh mắt nhìn thoáng qua rừng cây sau lưng: “Có người đến.”
Lúc nói lời này đã hất tay Cam Hoa ra, cất bước đi đến sau lưng.
Một bóng người mơ hồ dần rõ ràng trong rừng cây, mỗi một bước tiến của người này đều rất khó khăn.
Cách một khoảng cách, mọi người còn có thể ngửi được mùi máu tươi trên người tên này.
“Là ngươi!”
Đợi sau khi thấy rõ ràng người tới là ai, trong mắt Thiệu Băng xuất hiện mấy phần nghiễn ngẫm.
“Ngươi đến đây là tự tìm đường chết sao??”
Người nói chuyện không phải Thiệu Băng mà là An Chiêu, nhưng hắn ta tin tưởng không ai phản đối câu nói này.
“Ngươi không nên tới đây.”
Thiệu Băng thở sâu, lời nói ra khỏi miệng mang theo vài phần không nỡ, dù sao không có nhiều đối thủ tốt.
“Không đi không được.”
Trong lòng Triệu Khách khẽ dao động nghe ra được đây là giọng Vương Ma Tử, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, không khỏi giận dữ hét lên: “Ngươi con mẹ nó tới nơi này làm gì, xéo đi, lão tử còn chưa tới lượt tên phế vật như người đến cứu ta.”
Triệu Khách hiểu rất rõ trạng thái hiện tại của Vương Ma Tử như thế nào, không có tấm phù chú màu vàng kia, Vương Ma Tử cũng là một tên phế vật không có sách tem.
Không có năng lực gia trì cho hắn ta, đi đến đây căn bản là chịu chết.
Vương Ma Tử phủi lá cây trên người, sau khi nghe được câu mắng của Triệu Khách cũng không tức giận, ngược lại rất vui mừng.
Bây giờ tên tuổi Vương Ma Tử đã có tiếng xấu, nói là chuột chạy qua đường người người kêu đánh cũng không đủ.
Nhưng Vương Ma Tử lại không nghĩ như vậy, trong thời gian ngắn ngủi hai người dựa lưng vào nhau đi tới bây giờ, giao tình giao mạng còn quý giá hơn bất kỳ ích lợi gì.
“Ngươi đi đi, ta không giết một tên phế nhân.”
Thiệu Băng thở sâu, xoay người ra hiệu Vương Ma Tử rời đi, đây là một đối thủ tốt, càng là một tên hán tử đáng để tôn kính.
Nếu cứ chết trên tay hắn ta như vậy, Thiệu Băng sẽ cảm giác mình đang chà đạp người này.
Ít nhất ở trong mắt Thiệu Băng, hiện tại Vương Ma Tử đã không còn tư cách chết ở trên tay hắn ta.
Thiệu Băng đã mở miệng, dù là Cam Hoa hay những người khác đều mở một con mắt nhắm một con mắt coi như nể mặt Thiệu Băng.
Vương Ma Tử lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Tuy trên mặt dính đầy vết máu nhưng ánh mắt kiên định, khiến mọi người cảm nhận được trên người tên này có loại ý chí không thể sửa đổi.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía Thiệu Băng.
Sato đứng lên từ trên tảng đá, khẽ nói: “Ta đến giết hắn!”
Trạng thái của Sato cũng không tốt, trên người bị bỏng diện tích lớn, ngay cả tay trái cũng đã không thấy bóng dáng.
Thậm chí lúc đi trên đường cũng khập khiễng, điều này cũng khó trách là do vận khí của hắn ta không tốt.