Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2003 - Chương 2003 - Chương 2003

Chương 2003 - Chương 2003
Chương 2003 - Chương 2003

Lúc bị chôn sống dưới đống đổ nát, một tảng đá lớn nặng ngàn cân đã nện cánh tay trái của hắn ta thành thịt vụn.

Còn xui xẻo hơn là lúc An Chiêu và Tề Lượng đánh nhau không ngừng gọi ra lửa, khiến đống đổ nát xung quanh cũng bị châm lửa theo.

Tất nhiên ngọn lửa không có cách nào thiêu đốt tảng đá trên đống đổ nát, nhưng bên dưới đống đổ nát đè ép rất nhiều mảnh gỗ, vật liệu gỗ và nước sơn được bó thành cung tiễn.

Sau khi những thứ này bị nhanh chóng châm lửa, Sato gần như bị gác ở trên lò lửa lặp đi lặp lại nướng.

Nếu không phải Cam Hoa biến thành Xúc long kịp thời quét đống đổ nát ra, lôi hắn ta ra ngoài, e rằng hắn ta đã bị nướng thành người khô.

Cho dù bây giờ có thuốc khôi phục cường đại, nhưng không cách nào thay đổi được sự thật Sato đã tàn phế, chỉ có thể chờ sau khi trở về hiện thực lại nghĩ cách.

Thiệu Băng đã không muốn giết Vương Ma Tử, giao chuyện này cho hắn ta là được.

Dù sao hắn ta cũng là một người tàn phế, một người tàn phế giết một tên phế vật, nói đến cũng không tổn hại tên tuổi của Băng Tiếu đoàn bọn họ.

Hiển nhiên Sato đã coi thường địa vị của Vương Ma Tử trong lòng Thiệu Băng, dù hiện tại Vương Ma Tử là một tên phế nhân nhưng cũng không thể bị một tên tàn tật làm nhục.

Đưa tay đẩy Sato ra, dáng vẻ không để ý đến lời nói nhảm của Sato.

Động tác không đáng chú ý này càng khiến vẻ mặt Sato khó coi đến cực điểm, khẽ cắn môi, yên lặng lùi lại không nói gì nữa.

Thiệu Băng cất bước đón lấy Vương Ma Tử, ngón tay bắn ra một cái băng tinh to bằng móng tay, sau khi phát ra một tiếng xé rách dồn dập trong không khí, trên chân trái Vương Ma Tử “phanh” một tiếng nổ tung một mảnh huyết hoa đỏ tươi.

Vương Ma Tử hơi khựng lại, một tay che lỗ thủng trên chân trái của mình, cơ bắp trên mặt không tự chủ được giật giật.

“Lùi hoặc chết!”

Ánh mắt Thiệu Băng trở nên sắc bén.

“Cút đi, ngươi con mẹ nó không cứu được lão tử, xéo nhanh lên!”

Trạng thái hiện tại của Triệu Khách không thấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngũ giác của hắn rất nhạy bén.

Chỉ thông qua tiếng động đã biết xảy ra chuyện gì, trong chốc lát khóe mắt nứt ra, dùng giọng nói khàn đặc mắng Vương Ma Tử.

Hắn hy vọng Vương Ma Tử nhanh chóng rời đi, hắn biết Vương Ma Tử tiếp tục đi lên trước chỉ có một con đường chết.

Vương Ma Tử nghe được giọng nói của Triệu Khách hơi ngạc nhiên, ý cười càng đậm hơn.

Hắn ta không nói gì, không giải thích, chỉ gian nan đứng lên tiếp tục đi về phía trước, lúc ngẩng đầu ánh mắt càng thêm chuyên tâm và sắc bén.

Đáng giá!

Nghe được tiếng gọi ầm ĩ của Triệu Khách, trong lòng Vương Ma Tử lại đặc biệt kiêu ngạo.

Ít nhất lúc này có thể khiến một tên lòng lang dạ thú quan tâm tính mạng của mình, Vương Ma Tử lại có một loại cảm giác thành tựu.

Trên đoạn đường đồng hành này, cuối cùng mình không phí công đi cùng với tên này một lần.

Thấy Vương Ma Tử tiếp tục đi về phía trước, Thiệu Băng không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Khách đang điên cuồng giãy giụa.

Trong lòng không khỏi thở dài, cảm thấy không đáng cho Vương Ma Tử.

Hắn ta lại ra tay, lần này là đùi phải của Vương Ma Tử, nhưng băng tinh bắn ra chỉ to khoảng ngón cái.

“Phốc!”

Băng tinh đâm xuyên qua đùi phải của Vương Ma Tử, thậm chí mọi người có thể nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn.

“Phế đi!”

Sato híp mắt như kền kền ngửi được mùi thịt thối, ngồi trên tảng đá nhếch miệng cười vui vẻ.

“Đáng chết, tên bị đánh đều đầu óc ngu ngốc rồi sao?”

Triệu Khách lòng nóng như lửa đốt mắng thằng ngu Vương Ma Tử này, đồng thời ngón tay hơi động đậy.

Nhưng cũng chỉ là động đậy mà thôi, ngoại trừ cái đó ra cũng không có bất kỳ tác dùng gì.

Thấy thế, Triệu Khách không khỏi nhướn mày, sau khi ánh mắt nhìn thoáng qua xung quanh, đột nhiên nhìn về phía Sato đang ngồi trên tảng đá bên cạnh.

Thấy thương thế trên người Sato, trong lòng Triệu Khách khẽ dao động, đôi mắt lập tức sáng ngời.

Lúc này, tâm trạng Sato rất khó chịu, vì đây là lần đầu tiên Thiệu Băng không nể mặt mình ở trước mặt mọi người.

Tuy cho đến bây giờ trong lòng Thiệu Băng vẫn trách hắn ta không xử lý tốt chuyện này, nhưng nghĩ đến vừa rồi Thiệu Băng không nhìn mình, trong lòng Sato rất bực bội.

Lúc này thấy Vương Ma Tử ngã quỵ dưới đất, tâm trạng Sato lập tức dễ chịu hơn.

“Cười? Ngươi cười cái quái gì, ngươi cùng không xem dáng vẻ hiện tại của ngươi thế nào, còn không biết xấu hổ cười, nếu ta là ngươi đã sớm nhảy xuống tự sát.”

Tiếng châm chọc khiêu khích bên cạnh khiến hàng lông mày đã giãn ra của Sato lập tức cau chặt lại, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, phát hiện Triệu Khách lại đang cười lạnh nhìn hắn ta.

“Đừng nhìn người khác, đang nói ngươi đấy, tên thiếu tay cụt chân.”

“Khốn kiếp!!”

Sato là người Nhật nhưng cũng có thể nghe hiểu được lời chửi mắng của Triệu Khách có ý gì.

Bị người ta nhục mạ như vậy ngay trước mặt mọi người, Sato nhảy dựng lên từ trên tảng đá, gần như lao đi một bước đã đến trước mặt Triệu Khách.

Dáng vẻ nổi giận đùng đùng như con gà chọi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Nhưng Triệu Khách lại bật cười, tiếp tục lớn tiếng trêu chọc: “Một tên còn không cầm đao cho vững còn không biết xấu hổ tự xưng đao khách, ta thấy ngươi vẫn nên về nhà đi theo sư mẫu của ngươi học lại mấy năm đi, đừng làm mất mặt người cho ngươi cây đao kia.”

Bình Luận (0)
Comment