Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2004 - Chương 2004 - Kiếp Sau Làm Huynh Đệ

Chương 2004 - Kiếp sau làm huynh đệ
Chương 2004 - Kiếp sau làm huynh đệ

Mặc dù Triệu Khách không mắng tiếp nữa, nhưng lời nói còn khó nghe hơn là mắng chửi.

Sato liếc mắt nhìn quanh, phát hiện mấy người xung quanh đã bắt đầu thấy buồn cười, chỉ là cố gắng chịu đựng không bật cười mà thôi, khuôn mặt hắn ta lập tức biến thành màu gan heo.

“Im miệng!”

Sato không nghĩ nhiều, đưa tay nện một quyền vào bụng dưới của Triệu Khách, vì lo lắng sẽ bị Lạc Nữ trả thù nên một quyền này cũng không dùng quá nhiều sức lực.

Nhưng dù là như vậy, thân thể Triệu Khách cũng không nhịn được cong lại, sắc mặt trắng bệch suýt thì bị đánh đến nôn ra mật vàng.

Vốn tưởng Triệu Khách sẽ trung thực một chút, không ngờ Triệu Khách lại ngẩng đầu cười lạnh nói: “Đúng là phế vật, một quyền mềm oặt như vậy là học từ bà ngươi sao.”

Nghe đến đó, ở ngực Sato nghe lại một hơi, đôi mắt lập tức vằn vện tia máu, “Khốn kiếp!”

“Ọe!”

Nhìn Triệu Khách há to miệng, ngay cả một hơi cũng không thở ra được, khuôn mặt nghẹn đỏ vì đau đớn, ngay cả tròng trắng mắt cũng phủ đầy tơ máu.

Nhìn dáng vẻ đau khổ lại không nói ra lời của Triệu Khách, trong lòng Sato cảm thấy thoải mái cũng không khỏi thấy hơi hối hận.

Hắn ta thầm mắng mình hồ đồ, tên này đang muốn tìm cái chết mới cố ý chọc tức mình.

Dù mình không dùng sức quá lớn nhưng chung quy là một quyền nén giận, một tên phế vật không có sách tem, cũng may thân thể được tính là rắn chắc, nếu đổi lại là người bình thường một quyền này đủ để đánh ngũ tạng vỡ nát.

Cũng có thể đưa người vào bệnh viện hưởng thụ phần ăn hào hoa cấp cứu và ICU, có thể còn sống hay không cũng không biết được.

Lúc này thấy Triệu Khách ngoại trừ rất đau đớn cũng không có triệu chứng gì khác, hàng lông mày cau chặt của Sato dần giãn ra.

Hắn ta không quan tâm sự sống chết của Triệu Khách, chỉ lo lắng Lạc Nữ có thể tìm hắn ta tính sổ hay không.

“Muốn chết? Không dễ như vậy, ngươi nên thấy may mắn vì ngươi sa sút trong tay ta, nếu không… Hừ hừ!” Sato hung tợn mở miệng uy hiếp.

Triệu Khách không nói chuyện, chỉ có đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Sato không có tức giận và thù oán, đôi mắt không chút cảm xúc này lại khiến hàng lông mày giãn ra của Sato cau thành hình chữ xuyên.

Sato cũng không muốn lằng nhằng quá nhiều với Triệu Khách, ánh mắt của tên này luôn có vẻ quái dị không diễn tả được, lúc nhìn chằm chằm sẽ khiến trong lòng Sato cảm thấy bực bội.

Hắn ta luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không thích hợp, lại không nói ra được, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa hờ hững đứng ở bên cạnh, nhìn Vương Ma Tử đã là lần thứ ba ngã nhào xuống đất, cuối cùng vẻ mặt đã giãn ra rất nhiều.

Triệu Khách há hốc mồm, cảm nhận cơn đau xoắn lại như tê liệt ở bụng dần dịu đi, ngón tay chật vật đảo qua trên Không gian giới chỉ một vòng.

Cảm nhận được sự lạnh băng của Âm Dương lệnh khiến Triệu Khách thấy yên lòng, ngón tay hơi chạm vào Âm Dương lệnh, sau khi lệnh bài bằng sắt phát ra một tiếng dao động kỳ lạ, lệnh bài nhanh chóng yên lặng lại.

“Nhanh lên! Lão gia hỏa!”

Triệu Khách thầm thúc giục, hắn biết Âm Dương lão nhân chắc chắn không lỡ hẹn.

Điều này không chỉ là ước định giữa hắn và Âm Dương lão nhân, càng là ước định giữa hắn ta và Cơ Vô Tuế.

Nhưng Triệu Khách không biết rốt cuộc lúc nào Âm Dương lão nhân mới chạy tới, có lẽ rất nhanh, có lẽ sẽ rất chậm.

Triệu Khách chỉ hy vọng Âm Dương lão nhân có thể chạy đến nhanh một chút, Vương Ma Tử sắp không chịu được nữa.

“Ầm!”

Nhìn Vương Ma Tử ngã mạnh vào trong vũng máu, cuối cùng vẻ mặt lạnh lùng của Thiệu Băng đã hơi giãn ra.

Thiệu Băng không để ý đến ánh mắt cười cợt của những người khác, cất bước đi đến trước mặt Vương Ma Tử.

Hiện tại trên người Vương Ma Tử có thêm bốn lỗ thủng, lỗ thủng lớn nhất ở bụng dưới, có độ lớn bằng nắm đấm hài tử.

Máu tươi chảy ra thành xong, thương thế như vậy, dù đổi lại là mình cũng nên từ bỏ suy nghĩ trong đầu.

Thiệu Băng nhìn Vương Ma Tử uốn éo người muốn tiếp tục đứng lên, duỗi tay đè lại bờ vai của hắn ta, giọng nói từ tính rất ôn hòa.

“Đủ rồi, tiểu tử này đã xong đời, ngươi đi đến một bước này mặc kệ là tình cảm cũng tốt, tín nghĩa cũng được, không phải đã đủ rồi sao?”

Nghe lời nói của Thiệu Băng, dù là Cam Hoa hay những người khác đều rất đồng ý.

Vương Cẩu Tử đã xong đời, đây là chuyện ván đã đóng thuyền.

Một khi khuẩn độc của Lạc Nữ xâm nhập vào trong cơ thể, cho dù là thầy thuốc cường đại nhất cũng không cứu được hắn.

Đây là chuyện không thể nghịch chuyển được, e rằng Hồng bà bà cũng chưa chắc có cách.

Vương Ma Tử đi tới một bước này, xem vết màu tươi sáng dài hơn mười thước trên đồng cỏ sau lưng hắn ta, cho dù có nợ nhiều hơn cũng đã trả đủ.

Cam Hoa cách đó không xa đưa tay vuốt ve chòm râu dày của mình, thấy thế chỉ nhếch miệng cười yếu ớt.

Lời lẽ tru tâm, nhưng hết lần này đến lần khác đứng ở lập trường của Vương Ma Tử để nói, Cam Hoa cảm thấy đổi lại là hắn ta cũng phải rung động.

“Khục, để ta… Để ta nhìn… Bọn họ đi.”

Vương Ma Tử vùng vẫy mấy lần thử ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía mấy bọc cỏ ở rìa vách núi, nụ cười trên mặt đặc biệt đắng chát.

Thiệu Băng thở dài, suy nghĩ cuối cùng vẫn đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment