Nhưng có điều kiện là Vương Ma Tử chỉ có thể nhìn Triệu Khách một chút, không thể tiếp xúc với hắn.
“Điều này cũng vì tốt cho ngươi, trên người tên này toàn là khuẩn độc, ngươi nhìn một chút là được.”
Tuy Cam Hoa cảm thấy làm vậy không ổn thỏa, nhưng quay đầu nhìn thấy huyết vân ở chân trời đằng xa đã bị áp chế, hình thành một cái vòi rồng.
Mười hai tôn bia đá đại đạo vây quanh, đạo hỏa tàn phá tản ra ánh sáng vĩnh cửu, ngàn vạn kinh văn đạo gia nối liền trời đất.
Vốn Kiến Mộc chỉ có ba tấc lại biến ảo thành cột chống trời, lực lượng vô tận không chỉ tái tạo thiên địa, càng không ngừng từng bước xâm chiến biển máu.
Cho dù đám người Cam Hoa chênh lệch thực lực quá xa, nhưng có thể phát hiện Hồng bà bà sắp thua.
Đại cục đã định, hiện tại Vương Ma Tử còn không thể đứng lên được, cần đám người An Chiêu nâng mới có thể hành động, chắc chắn không tạo ra được sóng gió gì.
Cho nên Cam Hoa cũng không đưa ra ý kiến phản đối, coi như chấp nhận hành động của Thiệu Băng.
Sau khi Vương Ma Tử được đỡ đến trước mặt Triệu Khách, lại bị đặt xuống đất.
Triệu Khách thấy vết thương của Vương Ma Tử, không khỏi nhắm mắt thở sâu: “Không đáng!”
Cho dù là hán tử xương cốt cứng rắn, xương cốt đã bị băng tinh đâm xuyên qua, Vương Ma Tử vùng vẫy mấy lần mới vịn được nửa người lên.
Trên khuôn mặt thô kệch đầu vết máu, nhếch miệng tùy tiện để lộ ra hàm răng đầy máu.
“Có đáng hay không, lão tử nói mới tính.”
Nói xong, Vương Ma Tử lại cẩn thận quan sát Triệu Khách một chút, nghiêm túc nói: “Không chết được, nhưng e rằng ngươi càng khó chịu hơn chết, hiện tại ta không động đậy được, nếu không một đao đâm chết ngươi, bớt để ngươi chịu tội!”
Nghe được lời nói của Vương Ma Tử, An Chiêu và Sato đứng ở phía sau lập tức căng thẳng.
Nhưng sau khi xác định Vương Ma Tử chỉ đang nói đùa, cơ bắp căng cứng trên người mới bình tĩnh lại.
“Vậy ta còn phải cảm ơn ngươi.”
Triệu Khách hơi mở mắt ra, nhưng đã hơi không che giấu nổi cảm xúc thương tâm nữa.
Vương Ma Tử lắc đầu thấy Triệu Khách không nói lời nào, liền quát lên: “Này, ta hỏi ngươi một việc.”
“Cái gì??”
“Ngươi đã nói thật sự có địa phủ, vậy kiếp sau lão tử lại làm đồng đội với ngươi, nhưng kiếp sau ta muốn làm lão đại!”
Vương Ma Tử ưỡn ngực, vẻ mặt phóng khoáng nói.
Triệu Khách khẽ giật mình, cẩn thận nhìn chằm chằm Vương Ma Tử một lát, cẩn thận gật đầu, sửa lại: “Không phải đồng đội, là huynh đệ.”
“Ha ha, huynh đệ tình thâm.”
Sato đứng bên cạnh nói chuyện không đúng lúc.
Triệu Khách lạnh nhạt nhìn thoáng qua, mỉa mai nói: “Ngươi còn ở đây, ta còn tưởng ngươi đi tìm sư mẫu của ngươi bú sữa rồi.”
“Ngươi!” Sato xấu hổ đứng bật dậy, xem ra rất muốn cho Triệu Khách một quyền.
Nhưng hắn ta vẫn nhịn xuống, đôi mắt liếc nhìn Vương Ma Tử một chút, không biết nghĩ tới điều gì cơn giận trên mặt lại biến mất.
“Hắc hắc, huynh đệ các ngươi tình thâm nhưng vận khí của ngươi không tệ, có thể tử tế làm bào tử nấm của ngươi ở trong đất, chờ mười mấy năm sau đèn cạn dầu mới chết được, bọn họ cũng không có vận khí cùng lên đường với ngươi.”
Nụ cười của Sato rất rực rỡ, hắn ta từng nghe một số tin đồn về Lạc Nữ, tục truyền chỗ ở của nàng thật sự xinh đẹp như tiên cảnh giữa nhân gian.
Khắp nơi đều có hoa lạ cỏ ngọc, một số thảo dược trân quý càng nhiều không kể xiết.
Nhưng nếu người nào bằng lòng mở ra cỏ xỉ rêu biết đâu sẽ phát hiện có một khuôn mặt khô gầy bị chôn cất bên dưới, nếu ngươi chịu cẩn thận lại gần nhìn, thậm chí sẽ phát hiện người này vẫn còn sống.
Đã chôn ở trong bùn đất hơn mười năm, vô số rễ cây nhô ra từ da thịt của hắn ta đâm vào bùn đất xung quanh, cùng lúc tẩm bổ cho những hoa lạ cỏ ngọc đó, cũng sẽ cho hắn ta một số tẩm bổ khiến hắn ta không cách nào chết đi.
Cho đến khi bị hút khô tất cả chất dinh dưỡng trên người, giá trị sau cùng là hư thối ở trong bùn đất, sẽ trả lại vào tầng bùn đất càng sâu hơn.
Đây thật sự là nghệ thuật cân bằng tự nhiên.
Tin tưởng loại hiếm có như Triệu Khách, chắc chắn sẽ được ưu ái đặc biệt, biết đâu còn được đặc biệt nuôi dưỡng trong chậu hoa cũng khó nói.
Sau khi Sato đầy say mê diễn thuyết việc này, lại thấy hai người Triệu Khách và Vương Ma Tử căn bản không để ý hắn ta.
Thậm chí còn không liếc nhìn hắn ta lấy một cái, lộ rõ vẻ không thèm đếm xỉa đến hắn ta.
Điều này khiến sắc mặt Sato lúc xanh lúc trắng, lúng túng đến mức không biết làm sao, cứ như mình là vai hề tự sướng.
“Được rồi, tên này còn có thể sống tạm một đoạn thời gian, lão tử không giúp ngươi nữa, đợi chút nữa cùng mấy người bọn họ vui vẻ xuống hoàng tuyền đi.”
Vương Ma Tử nói xong, thân thể nhúc nhích tiến lên lôi ra một vết máu thật dài, bò qua trước mặt Triệu Khách.
“Này, lão tử sắp chết, để ta nhìn lại mấy vị huynh đệ này của ta chút đi, tránh đến khi xuống hoàng tuyền, lão tử cũng không nhận ra bọn họ.”
Vương Ma Tử nói xong gắng gượng chống đỡ đứng dậy, tuy mỗi động tác rất chậm nhưng nhìn cơ bắp hắn ta run rẩy không khó nhận ra, mỗi một lần di chuyển đều là một loại đau khổ với Vương Ma Tử.
Còn kẻ đầu têu Thiệu Băng, trong lòng lại như gương sáng, nghe được tiếng kêu của Vương Ma Tử, Thiệu Băng không khỏi do dự.