Hai người Triệu Khách và Vương Ma Tử nhìn nhau, năng lực không gian của Âm Dương lão nhân đã đến tình trạng này, hoàn toàn là tùy ý nắm lấy.
So sánh ra, năng lực hệ không gian mà Triệu Khách thấy trước đó, e rằng còn không sánh nổi một chút da lông của Âm Dương lão nhân.
Trong lòng Triệu Khách càng suy nghĩ, nếu không phải Lạc Nữ bị trừng phạt, trên người bị trọng thương.
E rằng cho dù Vô Tuế đích thân chạy tới, cũng chưa chắc có thể lột da nàng xuống, dù gì Lạc Nữ cũng có thể an toàn trốn đi.
Ngay lúc Triệu Khách suy nghĩ đến ngây người, bả vai mát lạnh, hai tay Cơ Vô Tuế nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai Triệu Khách từ phía sau, thân thể áp sát vào trên lưng Triệu Khách.
Nàng không nói lời nào, chỉ cẩn thận nghe tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàng của Triệu Khách.
Triệu Khách muốn quay người, lại nghe Cơ Vô Tuế ở sau lưng nói: “Đừng nhúc nhích, ta chỉ muốn ôm ngươi một lát, nghe tiếng tim đập của ngươi.”
Triệu Khách nghe vậy trong lòng ấm áp, bàn tay vỗ tay Cơ Vô Tuế, hắn im lặng, lẳng lặng đứng ở nơi đó để Cơ Vô Tuế dựa vào mình.
Vương Ma Tử thấy thế đã sớm chạy đi, không biết đã tìm góc nào đó để trốn vào.
Âm Dương lão nhân cưỡi trên con lừa, hắn ta nhìn rõ sắc mặt Cơ Vô Tuế tái nhợt, khóe miệng chạy ra một dòng máu màu vàng, đủ để chứng minh thương thế của nàng tuyệt đối không tốt hơn Lạc Nữ chịu trừng phạt là bao.
Hắn ta thở dài: “Lạc hoa nhân độc lập, vi vũ yến song phi, phi, đút ta một miếng đồ ăn cho chó.”
…
“Phù phù phù!”
Tiếng thở dốc to khỏe như ống bễ bị vỡ một lỗ lớn, một cục đờm trộn lẫn máu bị Đãng Trầm nhổ xuống đất, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hồng bà bà trước mặt.
Hai vết dao chém trước ngực sâu đủ thấy xương, trên vết thương còn quẩn quanh một luồng khí đen, chẳng những ngăn cản miệng vết thương của hắn ta khép lại, càng đang không ngừng ăn mòn vết thương.
Đối với điều này, vẻ mặt Đãng Trầm rất bất đắc dĩ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hồng bà bà đang bị thiên quân vạn mã bao vây.
Hiện tại lão thái bà này đã giết đỏ cả mắt, hai con dao thái vung lên giết đến máu chảy thành sông, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.
Chỉ cần bị dao thái quét trúng, tuyệt đối không thể còn sống.
“A tị đồ nguyên.”
Đãng Trầm khe khẽ gọi tên của hai con dao thái này, vẻ mặt càng thêm đắng chát, hai con dao thái này đúng là lợi khí sát phạt nhất đẳng.
Lúc đầu hai vết thương trước ngực hắn ta chỉ cắt rách chưa đến một cm da thịt, thời gian mới trôi qua bao lâu vết thương đã chuyển biến xấu đến mức khiến hắn ta sắp không chịu nổi.
Đãng Trầm bị thương rất nặng nhưng hắn ta vẫn đứng thẳng tắp.
Sau lưng kim các ngọc ngói, hai cột trụ bàn long lớn chống ra một mảnh thiên địa giống như tiên cảnh ở sau lưng.
Phía trên cột ngọc có kim long quấn quanh, trong tay cầm một tấm biển, phía trên dùng chữ cổ viết ra ba chữ: “Nam Thiên Môn”.
Trong núi rừng, một sợi ánh sáng nhỏ bé xuyên qua lá rừng rậm rạp, khiến khoảng rừng rậm này bị từng chùm sáng nhỏ bé chiếu xa.
Trong không khí có mùi máu tươi nồng nặc, đổi lại là ngày xưa e rằng đã sớm dụ sài lang hổ báo trong núi rừng đến.
Lưỡi kiếm vỡ vụn bị cắm ở trong đất, mũ phù thủy bị chém thành hai khúc treo trên ngọn cây.
“Tích!”
Giọt máu đã ảm đạm theo lá cây bị nhuộm đỏ nhỏ xuống tảng đá, theo một tiếng gào thét trầm thấp, một bóng dáng huyết nhục mơ hồ bò ra từ trong bụi cây.
Chưa bò được hai cái đã nằm phịch xuống đất, lồng ngực phập phồng gấp rút như đã dùng hết sức lực.
Hắn ta lắc bàn tay, lấy ra một bình thuốc màu tím sậm từ trong sách tem, trong mắt Từ Vũ hiện ra vẻ tiếc nuối, cuối cùng vẫn uống hết bình thuốc này.
Sau khi uống xong bình thuốc này, cuối cùng vẻ mệt mỏi trên mặt Từ Vũ đã khôi phục lại.
Ánh mắt nhìn xung quanh, đồng tử co rụt lại, sát ý lạnh lẽo lăng lệ vẫn khóa chặt trên người thanh niên dựa vào tảng đá xanh cách đó không xa.
Nhưng sau khi quan sát tỉ mỉ phát hiện hơi thở của thanh niên đã yếu ớt tới cực điểm, với thương thế trên người dù là người đưa thư hệ thánh quang cũng đừng hòng cứu sống được.
Từ Vũ rất rõ lục phủ ngũ tạng của tiểu tử này đã bị hắn ta dùng thuật không gian đảo lộn, đã sớm hỗn loạn không chịu nổi, dù trở về hiện thực cũng chết thê thảm.
Lúc này có thể giữ lại một hơi, đã là thể phách của tiểu tử này vượt xa cực hạn bình thường.
Thấy thế, Từ Vũ nặng nề thở ra một hơi, thân thể nhẹ bẫng nằm trong bụi cỏ.
“Đáng giá? Ninh Độc Khuyết biết rõ ngươi không phải là đối thủ của ta, còn muốn ngươi làm lá chắn cho hắn, bản thân thì bỏ chạy, đáng giá bán mạng cho người như hắn sao?”
Từ Vũ nằm trên mặt đất nhìn chằm chằm bầu trời, không cam tâm để Ninh Độc Khuyết trở về, lại cảm thấy đáng tiếc cho người thiếu niên này.
Từ Vũ không ngờ người trốn ở dưới áo đen lại là một thiếu niên thoạt nhìn chưa đến hai mươi tuổi, dựa vào một tay kiếm thuật đặc biệt khiến Từ Vũ chịu thiệt thòi lớn trên tay hắn ta.
Ninh Độc Khuyết chỉ có thể cho hắn ta tài nguyên có hạn, nhưng thiên phú với kiếm thuật của thiếu niên này đã vượt ra khỏi sự dự đoán của Từ Vũ.