Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2020 - Chương 2020 - Kết Thúc

Chương 2020 - Kết thúc
Chương 2020 - Kết thúc

A tị đồ nguyên, trên hai con dao thái hiện ra từng tầng ánh máu, lúc vung dao lên như lực lượng toàn bộ địa ngục đều trút xuống theo ánh dao, khủng bố ngập trời không gì sánh nổi.

“Hừ!” Trong tiên các truyền ra một tiếng hừ lạnh, Tam thập tam trọng thiên, một mình đạo hỏa đốt chiếu vạn cổ.

Đạo hỏa và Tam thập tam thiên như ngưng kết lại với nhau, trong chốc lát chòm sao lấp lóe, ánh sao rơi xuống như trường hà.

Trong chớp mắt, ba mươi ba thanh Tinh túc thần kiếm phá không rơi xuống, kiếm mang vạn màu ngàn đầu giáng xuống, mỗi một đạo kiếm mang đều nặng vạn quân, mang theo lực lượng khai thiên tích địa đâm vào huyết hải.

“Rống!”

Huyết hải như cự thú hồng hoang phát ra tiếng rống giận dữ không cam lòng dưới kiếm mang.

Bóng dáng Hồng bà bà đứng phía trên huyết hải, hai lưỡi dao vung lên thao túng máu dưới chân ngược trời mà lên.

Đáng tiếc vẫn kém một bậc, không đối đầu được.

Từng chuôi Tinh túc thần kiếm rơi xuống lại khiến huyết hải bị nhen lửa, trong giây lát đã khiến huyết hải khô cạn.

Trên mặt Hồng bà bà trắng bệch, tóc dài rối tung ở đầu vai, thân thể gần như bị đốm lửa nhỏ bao trùm, hai lưỡi dao trên tay cũng không ngừng gào thét.

“Sư nương!”

Trong lòng Triệu Khách hoảng hốt suýt không nhịn được nhảy ra ngoài.

Hắn lo lắng cho Hồng bà bà nhưng không phải sự quan tâm của vãn bối, mà lo lắng nàng chết đi, bản thân phải ăn nói với lão đầu tử như thế nào.

Nhưng Triệu Khách còn chưa hành động, thân thể đã bị bàn tay của Cơ Vô Tuế nhẹ nhàng đè xuống.

“Đừng nóng vội, sư mẫu của ngươi sắp thắng.”

Giọng nói của Cơ Vô Tuế rất yếu ớt, áp sát vào bên vành tai Triệu Khách thở ra một mùi hương thơm ngát lạnh băng, khiến vành tai Triệu Khách tê dại không diễn tả được sự dễ chịu này.

Nhưng đối với lời nói của Cơ Vô Tuế, Triệu Khách lại rất hoang mang: “Thắng?”

Hiện tại thân thể của sư nương gần như bị đốm lửa nhỏ thôn phệ, ngay cả huyết hải cũng khô cạn, không biết vì sao Vô Tuế lại thấy sư nương sắp thắng chứ?

Cơ Vô Tuế không giải thích, Triệu Khách đưa mắt nhìn về phía Âm Dương lão nhân.

Nhưng lão gia hỏa này cũng là người kiệm lời, không thích nói nhiều đương nhiên sẽ không giải thích sự ảo diệu trong đó.

Nhưng bị ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, rất không tình nguyện nhắc nhở: “Thương tổn của Đãng Trầm không chịu nổi.”

Trừng phạt khi vi phạm quy tắc cực kỳ nghiêm trọng, cho dù là người đưa thư cao cấp cũng phải trả giá nặng nề.

Nhìn Lạc Nữ là biết, nếu không phải thương tích của nàng quá nặng, sao lại bị Cơ Vô Tuế tùy tiện móc ra một lớp da.

Tất nhiên Đãng Trầm cũng không khá hơn chút nào, so sánh sự trừng phạt của Hồng bà bà với bọn họ, thật sự không có ý nghĩa chút nào.

Hiện tại Đãng Trầm chiếm ưu thế, lại là liều mạng nhóm lửa đạo hỏa của mình để đối lấy.

Đổi cách nói khác, trước đó Đãng Trầm là một chiếc trường đăng không tắt, bây giờ lại là mạo hiểm đến đèn đã cạn dầu, liều mạng với Hồng bà bà.

Chỉ cần Hồng bà bà chống đỡ thêm một giây, Đãng Trầm sẽ phải đốt thêm mấy tháng thọ mệnh, cộng thêm vết thương do A tị đồ nguyên chém ra trước ngực Đãng Trầm đang nhanh chóng chuyển biến xấu.

Đãng Trầm có thể chống đỡ bao lâu vẫn là chuyện không thể biết được, nhưng có thể chắc chắn hắn ta không chống đỡ được.

Hừ!

Đột nhiên trong đốm lửa nhỏ truyền đến một tiếng hừ lạnh, một tiếng hừ lạnh này lại truyền đến từ thiên ngoại, tiếng động nặng nề như sấm.

Đạo hỏa dưới Tam thập tam thiên chấn động, Đãng Trầm ẩn nấp trong tiên các như bị sét đánh, thân thể lay động dữ dội, đôi mắt sinh ra tơ máu dày đặc.

Ngay cả đạo hỏa lơ lửng phía trên Tam thập tam thiên cũng trở nên ảm đạm.

Trong nháy mắt đốm lửa ảm đạm, Hồng bà bà cũng tránh thoát khỏi đốm lửa nhỏ, huyết sát dày đặc quanh quẩn cả người khiến vết thương trên người nàng lập tức phục hồi như cũ.

Cầm A tị đồ nguyên trong tay, chỉ cần huyết hải không khô thì nàng không vong.

Nhưng Hồng bà bà tránh thoát ra lại không tiếp tục ra tay, vì càng có người muốn mạng Đãng Trầm hơn, một đạo hồng khiến hư không chấn động vỡ ra, đè xuống Tam thập tam thiên phát ra tiếng ù ù.

Âm Dương lão nhân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời, tự nhủ: “Thật chu toàn.”

Lời của Âm Dương lão nhân đang ám chỉ Hồng bà bà.

Vì lúc hắn ta đến, hỗn loạn Bạo Quân Tử đặc biệt nhắc nhở hắn ta, người đột nhiên lộ ra sơ hở khiến quy tắc phát hiện hắn ta đang quấy nhiễu không gian cũng là Bạo Quân Tử.

Buồn cười, Đãng Trầm còn tưởng Bạo Quân Tử đang đứng về phe hắn ta, thật sự không biết đã sớm bị bán đứng sạch sẽ.

Bây giờ lại thêm một vị, tất nhiên là một trong mười vị đứng đầu.

Về phần là ai, Âm Dương lão nhân lười để ý đến, đối phương cũng không tiến vào, không muốn dính nhân quả.

“Lại thêm một người!”

Triệu Khách ngạc nhiên nhìn bầu trời, chợt ánh mắt nhìn về phía Âm Dương lão nhân.

Lần này Âm Dương lão nhân cũng không giấu giếm điều gì nữa, nhưng cũng không định nói thêm điều gì, chỉ nói: “Ân oán thế hệ trước, chờ đến khi ngươi tiếp nhận Quỷ thị sẽ tự biết rõ.”

“Quỷ thị?? Ta có nói sẽ tiếp nhận sao?” Triệu Khách bĩu môi, hắn không có chút hứng thú nào với Quỷ thị, đây không phải mong muốn của hắn.

Bình Luận (0)
Comment