Thậm chí nếu không phải lão đầu tử, hắn cũng không ép bản thân đến tuyệt cảnh, tiến vào trong vũng nước đục này.
Trong lòng Triệu Khách đã hạ quyết tâm, chỉ cần chuyện này thành công, Quỷ thị hay không Quỷ thị cái gì, hắn sẽ trốn thật xa không liên quan đến chuyện rắm chó này.
Dường như Đãng Trầm đã cảm nhận được thân phận người đến, lập tức hãi hùng khiếp vía, quát to: “Mọi người đều là mười người đứng đầu, ta cũng không có suy nghĩ đối đầu với các ngươi, cần gì hùng hổ dọa người như thế?!”
“Có hay không ngươi rõ ràng nhất, Đãng Trầm ngươi thăm dò Quỷ thị bao lâu. Lúc chủ nhân Quỷ thị đời thứ mười lăm bị trấn áp bi thảm, suýt nữa khiến một mạch Quỷ thị bị mất. Lúc chủ nhân Quỷ thị đời thứ mười sáu từ nhiệm, ngươi kiêng dè thực lực của hắn lại chuyển tay ám toán ta nhưng không thành công. Bây giờ ta sắp từ nhiệm, huyết cừu ba đời Quỷ thị ta với ngươi không chết không thôi!”
Giọng nói lạnh lùng của Hồng bà bà truyền đến, không chút lưu tình mỉa mai Đãng Trầm.
Huyết cừu ba đời, không chết không thôi.
Đây là huyết thệ lập xuống khi nàng tiếp nhận từ chủ nhân Quỷ thị đời thứ mười sáu.
“Ta vô ý mạo phạm, tất cả đều là hiểu lầm mà thôi.”
Lúc này Đãng Trầm hạ thấp dáng vẻ, nghiêm túc giải thích cho mình, nhưng huyết hải thâm cừu đâu cho phép hắn ta giải thích.
Về phần người còn chưa đi vào càng không để ý đến Đãng Trầm, cách một khoảng thiên địa thoải mái ra tay.
Một luồng lực lượng to lớn ẩn chứa pháp tắc kỳ dị, trực tiếp tạm hợp thành một bàn tay lớn, một phát đánh xuyên qua Tam thập tam trọng thiên của Đãng Trầm.
“Phốc!”
Sắc mặt Đãng Trầm trắng bệch, ngọc lâu vỡ nát trước mặt, kim điện sụp đổ, Tam thập tam thiên do hắn ta tự sáng tạo ra lại tan thành mây khói vào thời khắc này.
Ngay cả một sợi đạo hỏa cũng gian nan chống đỡ một lát, cuối cùng đèn đã cạn dầu.
“Ta không cam tâm!”
Dưới tiếng kêu thảm, Đãng Trầm muốn chạy trốn, nhưng không có Tam thập tam thiên kiềm chế, bóng dáng Hồng bà bà như điện, hai lưỡi dao đưa ngang chém đứt đường xuống của Đãng Trầm, bóng dáng nhảy lên một cái đã ở trước mặt Đãng Trầm.
Không đợi Đãng Trầm mở miệng, trên tay cuốn lên một đạo huyết quang, chợt lóe lên dọc theo cổ họng Đãng Trầm.
Thân thể Đãng Trầm cứng đờ ở nơi đó.
Phát hiện mình đã là đèn cạn dầu, nguyên hồn tịch diệt, hắn ta biết cuối cùng tận thế vẫn tới, nhưng hắn ta không cam tâm chết như vậy.
Một đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt: “Ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa toàn bộ thân tộc của ngươi…”
Lời nguyền rủa khắc nghiệt khiến Hồng bà bà hơi cau mày, không biết nghĩ tới điều gì lại tiến lên một bước, dựng thẳng bàn tay với Đãng Trầm.
“Nếu ngươi có thể dùng ý niệm cắt đứt một ngón tay của ta, ta bằng lòng sau khi chết hồn đọa U minh, tam sinh tam thế không được siêu sinh.”
Đãng Trầm ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía ngón tay của Hồng bà bà nhếch miệng cười nhe răng.
Trên mi tâm hắn ta sinh ra một tia sáng, bích hà châu thái, huyễn hóa ra một thanh bảo kiếm to bằng móng tay cắt về phía ngón tay Hồng bà bà.
Hồng bà bà không tránh không né “xoẹt” một tiếng, ngón trỏ bị bảo kiếm cắt xuống, máu tươi như suối nhuộm đỏ mặt đất.
Nhìn ngón tay bị cắt xuống.
“Thắng!”
Đãng Trầm mỉm cười, đôi mắt khép hờ mang theo nụ cười ngã mạnh xuống đất, cuối cùng một đời kiêu hùng đã hạ màn kết thúc…
Đãng Trầm đã chết, lúc chết trên mặt còn nở nụ cười, dường như ý thức sau cùng của hắn ta còn dừng lại ở trận cá cược với Hồng bà bà.
Triệu Khách không hiểu vì sao Đãng Trầm đã chắc chắn phải chết, cần gì phải định ra vụ đánh cược khó hiểu với hắn ta.
Lại là Cơ Vô Tuế giải thích sự hoang mang này cho Triệu Khách, Cơ Vô Tuế nói rất ngắn nhưng biểu đạt rất rõ ràng.
Đãng Trầm cũng không phải người đưa thư hệ nguyền rủa nhưng hắn ta khống chế sự cân bằng, một sợi đạo hỏa đã sớm hợp nhất với thiên địa.
Trước khi hắn ta chết oán khí ngập trời, nguyền rủa nói ra sẽ gia trì nghiệp lực cho khoảng thiên địa này, điều này còn khủng bố hơn cả người đưa thư hệ nguyền rủa.
Hồng bà bà đặt ra đánh cược là cố ý thua bởi Đãng Trầm, để trước khi hắn ta chết thả ra sợi oán khí trong miệng.
Triệu Khách đại khái hiểu rõ lời giải thích của Cơ Vô Tuế, nhưng Triệu Khách nhớ đến lời nguyền rủa của Đãng Trầm, trong lòng không khỏi nghĩ đến một việc.
Người thân của sư nương… Còn sống ở thế giới này không?
Đương nhiên hiện tại những điều này đã không còn quan trọng, Đãng Trầm đã chết.
Triệu Khách chờ sau khi Âm Dương lão nhân tới gần, nhanh chóng dẫn theo Cơ Vô Tuế rời khỏi khách sạn Âm Dương.
Bước nhanh lên trước, ánh mắt nhìn thoáng qua xác chết Đãng Trầm.
Lúc tên đạo sĩ nhếch nhác này chết đi, trên người còn mặc một bộ đạo bào trắng tinh, tóc dài gọn gàng, ngoại trừ một vết máu trên cổ họng đặc biệt chói mắt, dáng vẻ hắn ta nhắm mắt mỉm cười hoàn toàn như một vị cao nhân đắc đạo.
Nhưng có sạch sẽ như thế nào vẫn là một xác chết.
Sau khi Triệu Khách đi đến trước mặt Hồng bà bà, nhìn Hồng bà bà tóc tai bù xù còn lâu mới ung dung lộng lẫy như xưa.
Nhưng còn chưa đợi Triệu Khách mở miệng, Hồng bà bà dùng bàn tay bị cắt đứt ngón tay túm lấy cổ tay Triệu Khách.
“Nhanh, đi Côn Luân, nhanh…”