Từ thần bí chi địa tiến vào hiện thực cần vượt qua Quỷ thị, mượn không gian khủng bố.
Nói một cách nghiêm khắc, cách này có tính chất không khác gì hỗn loạn Bạo Quân Tử quấy nhiễu thần bí chi địa, đều là vi phạm quy định.
Nhưng loại vi phạm quy định này đối mặt với trường hợp đặc biệt như Âm Dương lão nhân, lại không được tính là gì.
Người khác không dám tùy tiện vượt qua ranh giới, là vì phần lớn mọi người chỉ biết ranh giới ở nơi đó, lại không biết nên làm thế nào tìm ra khe hở của ranh giới, giẫm lên biên giới mà đi.
Không hề nghi ngờ, Âm Dương lão nhân tuyệt đối là người lành nghề ở phương diện này.
Phối hợp với lực lượng thời gian của Cơ Vô Tuế, không gian xung quanh bắt đầu vỡ nát, sau khi cưỡng ép bóc ra thần bí chi địa, khoảng hư vô xen giữa không gian khủng bố và hiện thực đã xuất hiện.
Nhưng đây không phải công việc nhanh chóng, theo lời của Âm Dương lão nhân thì cần ít nhất ba ngày.
Nếu không phải có Cơ Vô Tuế khống chế thời gian, đè ép thời gian ba ngày trong vòng ba giờ, e rằng còn chưa hoàn thành đã bị quy tắc phát hiện.
Vì vậy đám người Triệu Khách còn cần nghỉ ngơi trong khoảng không gian chưa đủ bốn mươi mét vuông khoảng ba giờ.
Trước gương trang điểm, Hồng bà bà đã thay quần áo mới, một bộ váy dài màu xanh phối hợp với áo choàng lông hồ ly, bên hông đeo một cái ngọc bội.
Sau khi Hồng bà bà soi gương nhìn rất lâu, mới đưa tay hơi xấu hổ nói: “Có phải quá tươi đẹp không.”
“Nếu bà bà cảm thấy không thích, ta sẽ quay ngược thời gian, không khó để bà bà khôi phục dáng vẻ mười tám tuổi thanh xuân.”
Tuy giọng Cơ Vô Tuế yếu ớt nhưng lúc này cũng ngọt ngào như chim sơn ca, một tay cầm lược ngọc nhẹ nhàng chải chuốt mái tóc dài cho Hồng bà bà.
Nữ nhân chính là như vậy, chỉ cần liên quan đến vấn đề ăn mặc sẽ ồn ào như nói mãi không hết chuyện.
Cho dù là hai nữ nhân, một người nắm quyền thế ngập trời, một người nhẹ nhàng như tiên, khi gặp vấn đề này cũng không hề ngoại lệ.
Huống hồ, thỉnh thoảng Hồng bà bà lại bật cười, xem ra rất hài lòng với nàng dâu mà Triệu Khách chọn lựa.
Về phần thân phận của Cơ Vô Tuế, Hồng bà bà rất ăn ý lựa chọn bỏ qua.
Nhưng nàng vẫn vỗ tay Cơ Vô Tuế nói nhỏ: “Không cần lãng phí lực lượng của ngươi, thương thế của ngươi nặng như vậy, chuyện lần này còn phải làm phiền ngươi, e rằng tiếp theo ngươi sẽ phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian rất dài.”
Thứ mà Âm Dương lão nhân có thể nhận ra, tất nhiên Hồng bà bà cũng có thể nhận ra.
Nếu không phải tất cả suy nghĩ của Triệu Khách đều hướng về lão đầu tử, chỉ cần nhìn kỹ chiếc quan tài đỏ thẫm tràn đầy vết rách kia một chút, chắc chắn cũng có thể phát hiện ra một vài vấn đề.
Hiện tại bộ quan tài kia dừng chân ở khách sạn Âm Dương, thỉnh thoảng còn tróc rơi một số mảnh gỗ vụn nát bấy.
Vì vậy Hồng bà bà uyển chuyển từ chối ý tốt của Cơ Vô Tuế, không muốn để nàng lãng phí lực lượng không cần thiết.
Nàng lấy ra một cái vòng ngọc từ trong sách tem, lôi kéo tay Cơ Vô Tuế nhẹ nhàng đeo lên, nhìn trái nhìn phải lại khen ngợi.
“Thật xinh đẹp, tay xinh đẹp, người cũng xinh đẹp, sao tiểu tử ngốc này lại có phúc khí lớn như vậy chứ.”
Vòng ngọc xanh biếc trong suốt sáng long lanh tản ra khí tức sinh mệnh dày đặc, lúc Cơ Vô Tuế đeo lên trên bàn tay tái nhợt lập tức sinh ra mấy phần huyết sắc đỏ nhạt.
“Hắn!”
Cơ Vô Tuế quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Khách ngồi trên tảng đá nơi xa.
Lúc này Triệu Khách đã là mái tóc đen bóng dựng lên, mày kiếm anh tuấn, đôi mắt đen dài nhỏ ẩn chứa vẻ sắc bén, môi mỏng khẽ mím, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, dáng người thon dài gầy gò lại cho người ta cảm giác mạnh mẽ tràn đầy sự tinh anh.
Trong chốc lát, trên mặt Cơ Vô Tuế xuất hiện lúm đồng tiền be bé, nhìn đến hơi mất hồn, lẩm bẩm: “Hắn là người cản kiếp của ta.”
Dường như Hồng bà bà không nghe được câu này, chỉ nhìn vòng tay lắc đầu tiếc hận nói: “Đáng tiếc chỉ có một cái chứ không phải một đôi, nếu không cũng có thể để ngươi khôi phục rất nhiều nguyên khí.”
Lúc nói chuyện, Hồng bà bà lại hài lòng nhìn mình trong gương, trong lòng lại hơi căng thẳng nhưng vẫn có chút chờ mong.
Chỉ có duy nhất một chỗ không đầy đủ, đó là ngón tay bị Đãng Trầm cắt đứt.
Đó là kiếm mang do niệm lực của Đãng Trầm biến thành chặt đứt, một mọc ra lần nữa cũng không dễ.
Đối với một đầu bếp, trong năm ngón tay có ba ngón còn lại hay không cũng không quan trọng, nhưng ngón trỏ và ngón cái lại quý giá bằng mạng sống.
Lấy hai tay Triệu Khách để nói, trên tay có vô số vết dao nhưng hai ngón tay này được bảo vệ rất tốt, không có hai ngón tay này tương đương với trù nghệ bị phế bỏ hơn nửa.
Chỉ nói về tài dùng dao, khi lực đạo và góc độ đều khó mà khống chế được, mấy chục năm tay nghề coi như xong đời.
Nhưng trong quan điểm của Hồng bà bà, so với ngón tay của nàng, nàng càng quan tâm trên đầu của mình có mấy sợi tóc trắng, khóe mắt có mấy đốm đồi mồi.
Nàng ngồi ngay ngắn ở trước gương trang điểm, bàn tay khéo léo của Cơ Vô Tuế nhanh chóng búi tóc cho nàng.