Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2024 - Chương 2024 - Cuối Cùng Cũng Gặp Nhau

Chương 2024 - Cuối cùng cũng gặp nhau
Chương 2024 - Cuối cùng cũng gặp nhau

Đỉnh núi Côn Luân.

Nhìn bão tuyết bên ngoài càng ngày càng lớn, ba sư đồ trong sơn động vây quanh cái nồi sắt trên đống lửa.

Trong nồi sắt là nước tuyết đã được hòa tan, nước dần được đun nóng theo ngọn lửa nhảy nhót.

Tống Hằng cúi đầu không nói lời nào, tiểu sư đệ La Thanh đôi mắt rưng rưng nhìn chằm chằm lão gia tử.

So sánh với trước kia, thân thể lão gia tử càng ngày càng gầy gò, một thân cơ bắp cường tráng đã xói mòn gần như không còn, trên khuôn mặt gầy gò đã không còn góc cạnh như đao khắc ngày xưa nữa.

Dưới mái tóc bạc trắng tang thương, chỉ có đôi mắt kia vẫn giữ nguyên vẻ thư thái.

“Sư phụ! Không thể chờ tuyết ngừng nữa, chúng ta xuống núi ngay thôi, chúng ta để máy bay đến thẳng Thanh Thành sơn, tìm vị đạo trưởng kia chữa bệnh giúp ngài, bao nhiêu tiền cũng trả.”

Bàn tay La Thanh nắm thật chặt ống tay áo lão đầu tử van nài cầu khẩn, hy vọng lão đầu tử có thể thay đổi suy nghĩ.

Hắn ta biết lão đầu tử yêu thương mình nhất, ba sư huynh đệ cùng phạm phải một sai lầm, Tống Hằng chắc chắn bị đánh một trận, Triệu Khách thì bị mắng một trận, về phần hắn ta thường bị lão đầu tử hời hợt trách mắng vài câu, sau đó cũng không nhắc lại nữa.

La Thanh nghĩ chỉ cần có thể khuyên sư phụ thay đổi suy nghĩ, hắn ta thế nào cũng được nhưng lần này hắn ta phải thất vọng rồi.

Lão đầu tử nhẹ nhàng nâng bàn tay khô gầy lên đặt trên đầu La Thanh, cho dù trên bàn tay đã không còn bao nhiêu thịt nhưng vô cùng to lớn, chỉ là không còn ôn hòa hiền hậu như xưa nữa.

Ánh mắt từ ái mang theo vẻ buồn bã dày đặc, lắc đầu: “Đứa ngốc, đạo trưởng năm đó đã sớm vũ hóa, cho dù còn tại thế cũng không thể nghịch thiên cải mệnh cho bộ xương già này của ta, bây giờ đã dùng hết mười ba viên Tục Mệnh đan, đạo trưởng cũng không có cách xoay chuyển.”

“Hu hu hu!”

Nghe lão đầu tử nói xong, La Thanh nhào vào trong lòng lão đầu tử gào khóc.

“Là ta không tốt, hu hu… Ta không làm được cái gì, ta chỉ biết gây rắc rối…”

La Thanh không kiềm được nước mắt tràn ra, hắn ta cảm thấy mình là tên đần độn vô dụng nhất, nếu không phải mình ăn hai viên thuốc, lão đầu tử còn có thể sống thêm một đoạn thời gian.

“Hài tử ngốc, nhiều mấy ngày ít mấy ngày có liên quan gì, về sau ngươi nghe lời sư huynh ngươi nhiều hơn.”

Nhìn La Thanh khóc lóc ngã vào trong ngực mình, trên mặt lão đầu tử vẫn luôn mỉm cười không có chút trách móc nào, chỉ có vẻ buồn bực và từ ái.

La Thanh không nói tiếp nữa, nức nở đưa tay ôm thật chặt lão đầu tử, sợ vừa buông tay ra sẽ vĩnh viễn không có cơ hội ôm lão đầu tử nữa.

Nói hắn ta tham lam cũng tốt, nói hắn ta không biết đủ cũng được, hắn ta chỉ muốn ôm thêm chút.

“Đừng khóc!”

Tống Hằng ngẩng phắt đầu lên, một đôi mắt đỏ bừng, nhìn dấu vết ướt át trên khóe mắt hắn ta cũng biết hắn ta đang khóc, chỉ cố nén vụng trộm lau sạch nước mắt mà thôi.

Tiếng khóc của La Thanh khiến hắn ta bực bội tới cực điểm, thân thể đứng phắt dậy muốn nói gì đó với lão đầu tử, nhưng há miệng ra ngàn vạn lời nói đều mắc kẹt trong cổ họng, chặn đến mức hắn ta khó mà thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng.

Hắn ta lao một bước ra ngoài hang động nhìn tuyết lớn đầy trời, Tống Hằng chỉ cảm thấy trước ngực sắp nổ tung, chỉ tay lên bầu trời.

“Thần địa Côn Luân gì đó đều là lừa người, những lời thề non hẹn biển cũng chỉ nói ngoài miệng một chút mà thôi, ai mẹ nó tin thật người đó là ngu ngốc. Ngươi cũng đã tìm cả đời, nàng đang ở đâu!”

Sau khi gào xong, Tống Hằng càng bất mãn mắng Triệu Khách: “Ngươi là thứ lòng dạ chó má, chỉ để lại một câu đã không còn bóng dáng, ngươi không phải sư đệ của Tống Hằng ta, ngươi là kẻ thù, ngươi đừng trở về, trở về xem ta có chặt ngươi thành thịt vụn cho chó ăn không.”

Hét đến cuối cùng Tống Hằng quỳ rạp hai đầu gối xuống mặt tuyết, hai tay ôm đầu mình, không che giấu gì nữa phát ra tiếng khóc tan nát cõi lòng.

“Trở về! Ngươi về đi… Ngươi ở đâu… Lão đầu tử không chịu nổi.”

Tống Hằng khóc như một hài tử, cho đến khi lão đầu tử đi lên kéo hắn ta dậy như phụ mẫu đỡ một hài tử ngã sấp dậy, nhẹ nhàng phủi bùn tuyết trên người cho hắn ta.

Ngón tay có vết chai thật dày lau nước mắt trên mặt Tống Hằng.

“Đừng trách hắn, hắn đã cố hết sức, vậy cũng tốt, hắn vừa đi ra bóng ma quá khứ, đừng để hắn rơi vào vũng bùn mới không thể leo ra được, ngươi là lão đại không được phép trách hắn.”

Lão đầu tử nói xong vỗ thật mạnh vào bả vai Tống Hằng, ngẩng đầu nhìn tuyết lông ngỗng đầy trời.

Hắn ta tháo hồ lô rượu bên hông xuống, sau khi uống một ngụm rượu mạnh lại đi đến rìa vách núi ở cửa động.

Thân hình gầy gò không cách nào che giấu sự phóng khoáng trong lòng lão đầu tử: “Tới đi, vậy cũng thoải mái, đỡ phải kéo về còn bị đốt thành tro, biết đâu sau này khoa học kỹ thuật phát triển, ta còn có thể làm một danh lam thắng cảnh gì đó.”

“Sư phụ…”

La Thanh chạy ra từ trong động, lại bị Tống Hằng kéo về.

“Đừng lằng nhà lằng nhằng như một mụ đàn bà, lão tử không nhận nữ đồ đệ, đợi chút nữa nước nguội mất, hai tên bất hiếu nhà ngươi muốn ta chết cóng à!”

Bình Luận (0)
Comment