Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2025 - Chương 2025 - Cuối Cùng Cũng Gặp Nhau (2)

Chương 2025 - Cuối cùng cũng gặp nhau (2)
Chương 2025 - Cuối cùng cũng gặp nhau (2)

Lão đầu tử nghiêm nghị quát lớn, dường như đã quay lại khoảng thời gian chửi mắng ba huynh đệ bọn họ.

Tống Hằng kéo La Thanh quỳ trên mặt đất, sau khi dập đầu ba cái thật mạnh hai người kìm nén nước mắt đi vào sơn động, lấy ra cái nồi sắt đã đun nóng nước tuyết.

La Thanh nhắm mắt lại không dám nhìn, trong lòng Tống Hằng càng khó chịu như bị dao đâm.

Lúc lão đầu tử đưa ra ý tưởng ngu ngốc này, hắn ta suýt nữa nhảy dựng lên lý luận với lão đầu tử, kết quả bị lão đầu tử đạp một cái ngã xuống đất.

Lúc này nhìn bóng lưng lão đầu tử cô độc ngồi trên rìa vách núi, lại nhìn cảnh tuyết trống trải trước mặt, hô hấp của Tống Hằng cũng trở nên khó khăn.

Hắn ta cắn răng lấy ra bầu nước, chuẩn bị giội nước lên người lão đầu tử.

“Giội!”

Nói một câu này, Tống Hằng vung bầu nước trên tay ra, bọt nước nóng hôi hổi tạo thành một tầng băng sương giòn mỏng ở giữa không trung.

Lão đầu tử lại buồn bực uống một ngụm rượu mạnh lớn, cả người cảm giác nóng bỏng, thoải mái như lỗ chân lông cả người đều mở ra, nhưng đợi nửa ngày lại không thấy có tiếng động gì.

Hắn ta không khỏi tức giận hô lên: “Các ngươi là hai mụ đàn bà à, lằng nhà lằng nhằng… A… Đâu!”

Lão đầu tử nói lời này quay đầu nhìn về phía hai người Tống Hằng, nhưng sau khi quay người lại bị cảnh tượng trước mắt trấn áp.

Ngay cả trong miệng mình đang nói cái gì, thật ra lão đầu tử cũng không rõ lắm.

Băng tuyết đầy trời, giọt nước giữa không trung, bao gồm vẻ mặt đau buồn của hai sư đệ đều dừng lại trong tích tắc này.

“Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ta đã chết?” Trong lúc lão đầu tử suy nghĩ miên man không khỏi lắc đầu, cảm thấy không thích hợp.

Thân thể đã cao tuổi vèo một cái nhảy dựng lên từ dưới đất, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh, đồng thời đặt tay trên con dao găm sau lưng.

Hắn ta như một con dã lang già nua lại xảo trá, cho dù sinh mệnh đã đi đến cuối con đường nhưng xưa nay không quên bản tính của mình.

Nhưng lúc một đôi bàn tay nhẹ nhàng đưa tới từ phía sau, che kín đôi mắt của hắn ta.

“Cạch!” Dao găm lóe ra tia sáng lạnh rơi xuống từ trong lòng bàn tay, đập lên mặt băng cứng rắn lạnh lẽo.

“Đoán xem ta là ai.”

Giọng nói bên tai đã không trong trẻo như chim quyên giống trong trí nhớ, nhưng giọng nói quen thuộc chưa từng thay đổi.

Thân thể lão đầu tử cứng đờ ở nơi đó, không dám có một cử động nhỏ nào, hắn ta sợ đây là giấc mơ.

Nếu đây là giấc mơ, tốt nhất vĩnh viễn dừng lại trong nháy mắt này, vĩnh viễn đừng để hắn ta tỉnh lại, cho đến khi hắn ta chết.

“Quay lại cho ta!”

Thấy lão đầu tử không động đậy cũng không nói lời nào, giọng nói sau lưng lập tức trở nên giận dữ, ngón tay hung hăng véo mông lão đầu tử.

“A!”

Trên mông nóng bỏng đâm nhói cuối cùng khiến lão đầu tử nhảy dựng lên, nhưng trên mặt không che giấu được vẻ mừng như điên, xoay phắt người lại.

Ngay tích tắc lão đầu tử xoay người, năm tháng như cũng chảy ngược dòng, trong giây lát mái tóc trắng bệch biến thành tóc ngắn gọn gàng.

Hai gò má khô gầy trở nên dương cương đầy đặn, lông mày to thô dày, một đôi mắt đẹp đen trắng rõ ràng, tràn đầy tinh thần.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ còn nhỏ hơn mình mười mấy tuổi trước mặt, đôi mắt đỏ lên, nhào đến ôm chặt thiếu nữ vào trong lòng.

“Có thể chống đỡ bao lâu!”

Trên đỉnh núi, bàn tay Triệu Khách lôi kéo Cơ Vô Tuế, yên lặng nhìn lão đầu tử lôi kéo Hồng bà bà, sau khi hai người ôm lấy nhau lại đi vào trong động.

Không có ai đi làm phiền hai người, một người tìm kiếm cả một đời, một người bảo vệ cả một đời, khoảng thời gian này là thời gian sau cùng thuộc về bọn họ.

Tuy Triệu Khách rất muốn đi lên nhào vào trong lòng lão đầu tử như La Thanh, làm bừa khóc rống trong lòng lão đầu tử như một hài tử, sau đó ôm hắn ta thật chặt không chịu buông tay nữa.

Nhưng lý trí áp chế chặt chẽ tình cảm sau cùng của Triệu Khách, hắn không muốn ích kỷ chiếm cứ khoảng thời gian sau cùng của lão đầu tử như vậy.

Dường như cảm nhận được cảm xúc phức tạp trong lòng Triệu Khách, Cơ Vô Tuế nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cho Triệu Khách, bất đắc dĩ nói: “Còn có một phút, hắn đã đến cực hạn, dù là linh hồn hay nhục thể!”

“Một phút!”

Vẻ mặt Triệu Khách đau khổ, tốn sức trăm cay nghìn đắng, thậm chí bỏ cả mạng cũng chỉ đổi được một phút.

Nhưng hắn đã thỏa mãn, ít nhất một phút này là một phút vui sướng nhất của lão đầu tử trong kiếp này, cũng là một phút trân quý nhất…

Bông tuyết trôi nổi trên chín tầng trời, theo thời gian dừng lại, một khoảng thế giới trước mắt thật sự biến thành một mảnh tiên cảnh như tranh.

Trong sơn động, hai người vốn không nên gặp lại vai sóng vai rúc vào với nhau.

Đôi mắt nhìn nhau, dù là tình ca tuyệt đẹp hay là thi từ rung động lòng người, lúc này chỉ vướng víu như vẽ rắn thêm chân.

“Đứa ngốc, nói làm canh trăm vị cho ta đâu rồi?”

Hồng bà bà đưa tay ôm thật chặt cánh tay lão đầu tử, la lối om sòm như một tiểu nữ hài.

Nhắc đến canh trăm vị, lão đầu tử hơi xấu hổ gãi đầu, hắn ta đã thí nghiệm rất nhiều cách nhưng từ đầu đến cuối vẫn không làm được, có lẽ cũng là một tiếc nuối nho nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment